CHƯƠNG 1771
Ông lão quản sự dẫn Cửu Thiên tới một căn biệt viện tinh tế, lúc này mới dừng bước.
Cửu Thiên khẽ gật đầu với ông ta, sau đó đi vào trong biệt viện.
Đình đài lầu các, hoa điểu thủy tạ, thác nước trong mây đều không thiếu.
Chỉ là tất cả mọi thứ ở đây cũng rất lớn, lớn tới mức Cửu Thiên chỉ cảm thấy những núi giả thác nước này, thật ra không có gì khác biệt với đồ thật. Hắn có chút không thích hợp lắm.
Tới trước cửa phòng cực lớn, mắt thấy xung quanh không có ai, đầu lâu nhịn rất lâu rồi lập tức lên tiếng hỏi: “Anh Cửu Thiên. Anh vừa rồi nói cái gì? Cái gì là nói tử đệ của tôi là giả?”
Cửu Thiên đặt đầu lâu xuống đất, canh khí toàn thân tản ra, ngăn cách tất cả âm thanh truyền ra.
Sau đó hắn bắt đầu nối từng khúc xương, vừa nối vừa nói: “Chính là giả đó. Lẽ nào anh còn không nhìn ra à? Tuy người đó gọi anh là đại ca nhưng luôn có vẻ mỉa mai. Giống như đây là một trò cười rất lớn. Ngoài ra, hắn hiểu rất rõ chuyện trong ma tu. Thậm chí vài ánh mắt có thể nhìn ra thật giả trong lệch thạch của tôi, cái này sợ rằng không có trải nghiệm nhiều năm thì không làm được. Tôi nghĩ, tứ đệ đó của anh chắc không phải một ma tu từ nhỏ.”
Trong mắt Cửu Thiên phát ra ánh sáng, khựng lại một chút rồi nói: “Nếu Tứ hoàng tử này là thật, vậy thì hôm nay anh tuyệt đối không thể sống đi ra. Đối với người phản bội mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc mau chóng giết ân nhân của mình. Bởi vì anh sống chính là đang nhắc nhở lỗi lầm của hắn, hắn bất luận là thẹn quá hóa giận cũng được hay là trong lòng có hổ thẹn cũng được, đều sẽ thúc giục hắn ra tay với anh, bởi vì hắn đã không còn đường để lui, nhưng rồi sao, ha ha.
Cửu Thiên cười hai tiếng, thở dài một tiếng rồi nói: “Hắn không quá để ý sống chết của anh. Tôi chỉ mới thể hiện một chút thực lực thì hắn đã thả anh và tôi đi. Nói như vậy, hắn thật ra chỉ để ý anh, liệu có gây phiền phức cho hắn không? Chỉ cần chắc chắn anh sẽ không gây phiền phức, anh sống hay chết, căn bản không quan trọng. Sự lạnh nhạt giống như người xa lạ. Hơn nữa khi anh chất vấn hắn có bán đứng đất nước không, hắn cười rồi tặng anh hai chữ, ngây thơ, đây là lời mà người phản bội nói sao? Không, đây là cười nhạo trí tuệ của anh không đủ dùng”
Miệng của đầu lâu càng há to hơn, một lúc sau, cuối cùng cũng nói: “Anh Cửu Thiên. Anh thật sự cho rằng như vậy sao? Có chứng cứ gì không?”
Cửu Thiên cười nói: “Tôi mới vừa vào thành Kình Thiên, chưa gặp mặt lần nào, nói không được mấy câu, có thể có chứng cứ gì, suy đoán thôi. Nhưng tôi có cách kiểm chứng suy đoán của tôi.”
Đầu lâu nói: “Anh muốn âm thầm dò xét Tứ đệ của tôi đúng không? Vậy nên anh mới yêu cầu vào trong phủ này. Anh Cửu Thiên, anh quả nhiên cao minh.
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Như vậy quá rõ ràng. Anh thật sự tưởng người ta cho chúng ta vào ở thì sẽ không phòng bị chúng ta à. Tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Đầu lâu kinh ngạc nói: “Vậy anh định làm như nào?”
Cửu Thiên nói: “Rất đơn giản. Anh vẫn tìm được cung điện của mình nhỉ?"
Đầu lâu nói: “Cái này đương nhiên có thể tìm được.”
Cửu Thiên nói: “Vậy thì được rồi. Đợi tôi nối cho anh xong, sau đó chúng ta tìm cơ hội tới cung điện của anh một chuyến. Tình hình thực tế của sự việc, xem rồi sẽ biết.
Đầu lâu thử hoạt động một chút, vừa cử động nhẹ, cả người bèn có xu thế rời ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất