Trong con hẻm nhỏ, trước cổng Ngọc Hoa Hiền. 

Cửu Thiên đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn xung quanh. 

Lúc nãy rõ ràng hắn đang ra tay với Phong Thiên công tử, nhưng ngay sau đó, hắn lại trở về trước cổng Ngọc Hoa Hiên. 

Cửu Thiên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn bốn xung quanh. 

Cuối con hẻm vắng vẻ kia không có một quán trà nào. 

Chỉ có mấy đầu gỗ mục nát. 

“Chuyện gì thế này?” 

Cửu Thiên lẩm bẩm hỏi. 

Tiểu Hắc đang lặng lẽ nằm bò ở trên vai. Bên trong cơ thể, Cửu Long Huyền Cung Tháp lên tiếng: “Chủ nhân vĩ đại, người tỉnh lại rồi!” 

Cửu Thiên vội vàng hỏi: “Lão cửu, lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp trả lời: “Chủ nhân vĩ đại. Lúc nãy chả xảy ra chuyện gì, cứ đứng nguyên ở đây, giống như rơi vào ảo giác. 

Cửu Thiên kinh ngạc nói: "Sao có thể chứ. Là ai đã kéo ta vào ảo ảnh? Lúc nào nào? Mấy người Linh Bối đâu?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp trả lời: “Chủ nhân vĩ đại. Không phải người bảo bọn họ rời đi sao? Ngồi xe ngựa rời đi. Sau đó người cứ đứng yên tại đây” 

Cửu Thiên chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ dưới chân xông lên. 

“Là như vậy sao? Ta thật sự đã rơi vào trong ảo ảnh?” 

Hắn chưa từng gặp một ảo ảnh chân thật như vậy. 

Ký ức kia vô cùng rõ ràng, giống như chuyện này thật sự đã xảy ra. 

Cửu Thiên thậm chí còn có thể nhớ rõ từng chi tiết mà hắn và người đàn ông kia uống trà nói chuyện. 

Cả màu sắc của lá trà, đối phương phun ra mấy vỏ hạt dưa. 

Đợi chút, người đàn ông kia tên là gì? 

Cửu Thiên đột nhiên phát hiện ta, mình không nhớ được chỗ quan trọng nhất. 

Cửu Long Huyền Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, tôi cảm thấy nên nhanh chóng rời đi. Nếu như người thật sự rơi vào ảo ảnh. Vậy bốn xung quanh nhất định có cao thủ mạnh hơn người gấp mười, gấp một trăm lần. Loại cao thủ mà có thể tùy ý kéo người khác vào trong ảo ảnh giống như thế này, điều thú vị nhất chính là hành hạ tâm hồn đối phương. Vẫn nên nhanh chóng rời đi!” 

Cửu Thiên cảm thấy Cửu Long Huyền Cung Tháp nói đúng. 

Nhưng, lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên, Cửu Thiên lại nhìn về phía bên trong Ngọc Hoa Hiên. 

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người một luyện khí sĩ trung niên bị hắn hạ gục chỉ bằng một chiêu kia. 

Sau khi nhìn sâu mấy lần, Cửu Thiên mới yên tâm rời đi. 

Bước đi rất nhanh, lập tức biến mất ở trên đường phố. 

Nhưng Cửu Thiên không phát hiện ra, thực ra trên tầng cao nhất của Ngọc Hoa Hiền. 

Phong Thiên công tử và Tố Thu trưởng lão đang ngồi đối diện nhau, mỉm cười nhìn hắn rời đi. 

Phong Thiên công tử cười độc ác nói: “Có thể giữ được bình tĩnh, không vội vàng, không nóng nảy ở trong đạo tâm cảnh của tôi, tên này không hề bất trị như bà nói.” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Nhưng cậu ta thật sự đã giết chết Lữ Duy 

Phong Thiên công tử gật đầu nói: “Bà nhìn nhầm cậu ta rồi. Cậu ta không phải là một người hành động theo cảm tính, mà là một người có niềm tin vững chắc và không hề sợ hãi. 

Tố Thu trưởng lão nói: "Người đã nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể rút lại suy nghĩ của mình. 

Phong Thiên công tử cười nói: “Tố Thu, có phải bà cố ý kêu ta đi thăm dò cậu ta không?” 

Tố Thu trưởng lão khẽ cười nói: “Người cảm thấy đúng thì là đúng, không đúng thì là không đúng” 

Phong Thiên công tử lắc đầu: “Đáp án này của bà rất nhàm chán. Bà cố trình chạy đến đây để tìm ta, rốt cuộc là vì chuyện gì? Không phải chỉ muốn nhờ ta xử lý chuyện của Dạ Ảnh đó chứ. Mặc dù cậu ta rất thú vị, nhưng không đến mức khiến ta hao tổn tinh lực. 

Tố Thu trưởng lão bình tĩnh nói: “Tĩnh Như chết rồi. 

Phong Thiên công tử nói: “Tĩnh Như là ai?” 

Tố Thu trưởng lão trả lời: “Đệ tử của Loạn Thánh, sở hữu sáu đạo châu Hỗn Độn. Đừng nói với tôi là người quên rồi đấy!” 

Phong Thiên công tử đột nhiên vỗ trán nói: “Ồ, đúng rồi. Tĩnh Như này, cô ta chết ở đâu? Bây giờ sáu đạo châu Hỗn Độn đang ở đâu. Mau đi tìm về đi, thứ đó vẫn rất hữu ích" 

Trong mắt Tố Thu trưởng lão lóe lên tia khác lạ nói: “Cái này tạm thời không biết. 

Sắc mặt Phong Thiên công tử lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào Tổ Thu trưởng lão nói: “Tố Thu à, bà thật sự không biết sao?” 

Tố Thu trưởng lão trả lời: “Giống như chuyện người tự mình chú ý, tôi không lừa được người, không phải sao?” 

Phong Thiên công tử nhếch mép, bật cười thành tiếng, chỉ vào mặt Tố Thu trưởng lão nói: "Chuyện không chắc chắn như thế này mà bà cũng chạy đến nói với ta? Tố Thu à Tố Thu, có những lúc bà quá thông minh, thông minh đến mức cảm thấy người khác đều là những tên ngốc. 

Dừng một lúc, Phong Thiên công tử lại nói tiếp: “Nhưng, ta vẫn giao chuyện này cho bà. Chuyện tập hợp sáu đạo châu Hỗn Độn này, mặc dù nghe có vẻ rất vớ vẩn, nhưng cũng không thể không đề phòng. Con người tôi, thích những thứ thú vị, nhưng lại không thích thất bại. Bà có hiểu ý ta không?” 

Tố Thu trưởng lão đứng dậy nói: “Chúng ta sẽ không thất bại. 

Phong Thiên công tử gật đầu nói: “Nói hay lắm. Ta rất vui khi bà dùng từ chúng ta. Trân châu tìm lại được chính là của bà, ta cũng không cần. Nhưng ta không muốn nó rơi vào tay của kẻ không nên có” 

Tố Thu trưởng lão cúi người rời đi, đúng lúc bà ta định rời đi. 

Đột nhiên, bên dưới có người lắc lư đi ra khỏi Ngọc Hoa Hiền. 

Người này không phải là ai khác, chính là luyện khí sĩ đã trúng một chiêu của Cửu Thiên. 

Trên người chảy máu, ông ta loạng choạng rời đi dưới tầm mắt của Tố Thu trưởng lão và Phong Thiên công tử. 

Phong Thiên công tử mỉm cười, nhìn cảnh tượng này nói: “Dạ Ảnh này thật sự không phải xấu bình thường, không chỉ giết người mà còn chơi chết cả phân đường của người ta!” Tố Thu trưởng lão cau mày nói: “Nhưng điều này có thể sẽ làm bại lộ kế hoạch của chúng ta. Bất Diệt Thánh giả kia không dễ động vào đâu. Dạ Ảnh tha cho người này, điều đó có nghĩa kế hoạch của chúng ta có thể sẽ bị bại lộ một phần. Tên tiểu tử này đúng là biết gây ra phiền phức.” 

Phong Thiên công tử nói: “Không sao. Đúng lúc, tôi cũng muốn tính toán với tên Bất Diệt tiểu nhi kia. 

Tố Thu trưởng lão hiểu ý của Phong Thiên công tử, gật đầu nói: “Bây giờ tôi đi thông báo với Ám Nguyên thánh nữ, Quỷ Yểm và những người khác!” 

Phong Thiên công tử nói: “Đi đi. Kêu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Đúng rồi, nhân tiện điều ra rõ ràng lai lịch của người tình bé nhỏ của Dạ Ảnh kia.” 

Tổ Thu trưởng lão lập tức tỏ ra không hiểu. 

Phong Thiên công tử nói: “Tôi chưa từng nói những lời giả dối, cho dù ở trong ảo cảnh 

Nói xong, Phong Thiên công tử vỗ vào tay áo của mình, con khỉ tay dài của hắn ta lập tức chạy ra ngoài. 

Phong Thiên công tử sờ đầu con khỉ nói: “Tiểu Bạch à, tao phải trút giận cho mày, mày có muốn đi dạo không?” 

Con khỉ cánh tay dài đột nhiên nhe răng ra, trên người bắt đầu phóng ra những sợi khí màu đen. Khi đen lượn xung quanh, quấn quanh người con khỉ, lúc này, trong mắt con khỉ còn phóng ra tia sáng hung dữ, đáng sợ. 

Tố Thu trưởng lão nhìn con khỉ cánh tay dài, đôi mắt lập tức hiện lên sự sợ hãi. 

Dường như con khỉ tay dài này là một con dã thu vô cùng đáng sợ! 

Bóng dáng đột nhiên biến mất, Tố Thu trưởng lão rời đi. 

Ánh mắt Phong Thiên công tử rất sâu, nhìn về phía bầu trời. 

Ở đó, nắng chiều nặng nề, dần xuất hiện đường chân trời. 

eyJpdiI6ImFVaUMycExNMmJySllmeTBkSW9pc1E9PSIsInZhbHVlIjoiRURUZm1laTg4eEswT0kzaVlLb0ZJTUQrMnppd2RMU3ZGTmJ4dWNBaEROUHZNZHVOVGRzbGU3VU9xRitMY0l5MGVpWGtHTHFYTHBGWDE2WjdVaGEwSlhRTnRrTE1DdUJGNXIwRXdzZ2UzQjB4MUgzZUpueVhvbktOK1lPSjRGZXlCWlgzcURQdFRqVXJZV3NiQWRNSll2MXVJY3NQQ1NhVmdybllMUWFBNDBEdXI3YnZPWkM0QVJaUVE5WGJ5ejU4IiwibWFjIjoiODgwODU1NjQ4YjIwOWMzYTBkNjcyY2YyMWIwZDYwNjIzMzI2YmJkYjZlMmI0MWM3YTM0YjM2MTc5MDJmM2FlNCJ9
eyJpdiI6ImYzdnhpQ0RWRTI0VFU0ZVwvMXUxRkdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik90UE1UTDhIZitMK2diOW9lSmtxVUlRV2tWaEd5Y2xvQ01xTnpVVXNQSmVXblBLQUY0UU9qQUhkNDBkS25icHowVHJ1VHVyTUZVVjRWNjFOd2daT1J5UERlaklGSWZwT1kwQTNIM2psS0pkUGJ1N1NtNG9aRWFyMVBZXC9cL05jaWQ1cWdwWENIbUczTU9pdDNZbGhudHpvdnZhQUxVSElRNEhoOUQwb2VDRVwvRnVUWFI0TytnTkYzT3M5b1BrZys0QThOQnF6NVE5MGRHVlwvb3VQXC9cL1hsY0xoWnJzV2NkTUNQOXZkdDJvcGhMMFwvS2FKU25xNzhpS3lpcExsUTliQVJvajdsd3JRWk1aYTBEak5veTFDYzFSaHBmVVdRWGY0UEJMQVpuc0lwcCtSaz0iLCJtYWMiOiJiYmE1MDJhNTcwZjlkZTM0Y2NkYTRjYmEyYjA2Y2E0ZGIyNWFiYzhmMGRjZDZlMGFjZDQ4NGEyNGFlNjZkNTU4In0=

Trong bầu trời, biết thành một đám mây đen khó nhìn thấy, bay về phía đường chân trời.

Ads
';
Advertisement
x