"Thiên Mệnh Đạo!"
Cửu Thiên lẩm bẩm lên tiếng.
Hóa ra hắn vẫn chưa dám khẳng định. Nhưng bây giờ, nhìn thấy biểu hiện thần kỳ của Tô Mạn như vậy, cùng với chiếc nhẫn Cửu Tiêu sắp bay ra khỏi ngón tay của mình, còn có một tia sức mạnh mơ hồ đang trỗi dậy trong cơ thể hắn.
Điều đầu tiên mà Cửu Thiên nghĩ tới chính là Thiên Mệnh Đạo của Thần Tiêu võ thánh.
Trong truyền thuyết, Thần Tiêu võ thánh nắm giữ Đại Đạo Thiên Mệnh.
Một quyền tung ra có thể quyết định sinh tử.
Loại đại đạo chi lực này không thể dùng lẽ thường để mô tả được.
Cho nên mới có vẻ vô hình vô ảnh và mạnh mẽ như vậy. Chỉ là không biết rốt cuộc Tô Mạn có thể sử dụng mấy phần uy lực.
Cừu Loạn hiển nhiên không ngờ tới Tô Mạn lại có sức mạnh đến vậy, trực tiếp bị đánh đến mức quần áo trở nên xốc xếch.
Gương mặt tuấn tú cũng dính máu tươi, ánh mắt nhìm chằm chằm vào Tô Mạn.
So sánh với người bình thường mà nói, cơ thể của Long Nhân nhất tộc tương đối rắn chắc.
Bọn họ trời sinh đã có thân thể mạnh mẽ, cho dù bị Tô Mạn dùng Thiên Mệnh Đạo đánh loạn một trận như vậy nhưng cũng chỉ bị thương nhẹ thôi.
Hai người cuối cùng ngừng lại, nhìn đối phương, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Tô Mạn của hiện tại thật sự trông giống như một người hoàn toàn khác.
Tóc tung bay trong gió, khuôn mặt như sương lạnh, đôi mắt tĩnh mịch.
Lòng trắng trong mắt vốn dĩ còn lại một chút, vào lúc này đã biến thành một mảng đen tối.
Trạng thái như vậy ngược lại khiến Cửu Thiên nhớ đến Ám Nguyên thánh nữ.
Khí chất của hai người có vài phần tương đồng.
Chỉ là khí chất hắc ám trên người Ám Nguyên thánh nữ nặng nề hơn mấy phần. Mà toàn thân Tô Mạn lại tràn đầy sát khí.
Cừu Loạn giơ trường kiếm ra trước mặt, lớn tiếng nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì đây hẳn là đại đạo chi lực. Không ngờ thật sự có người chưa đạt tới cực hạn mà đã có thể nắm giữ đại đạo. Thật đáng kinh người!"
Tô Mạn lạnh lùng trả lời: "Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết tôi đã phải trả giá bao nhiêu mới có được sức mạnh này!"
Cừu Loạn nghe xong lời nói của Tô Mạn thì cười lớn tiếng nói: "Trả giá? Cô nói giá cả với tôi à? Thiên hạ này, có thứ gì mà không phải trả giá mới có thể có được chứ? Cô có biết tôi đã trả bao nhiêu để đạt được tu vi của mình không? Để trở nên mạnh mẽ, hy sinh mạng sống thì thế nào? Cô có biết có bao nhiêu người đã trả giá bằng sinh mạng để trở thành một cường giả giống như cô không? Thậm chí, có người không tiếc tiến nhập vào ma đạo.
Trường kiếm của Cừu Loạn nhắm thẳng vào mặt Tô Mạn, giọng điệu đột nhiên cao lên, lớn tiếng hét lớn: "Có thể nói ra những lời như vậy, điều đó chỉ có thể cho thấy người như cô căn bản không có tâm tính của cường giả. Cô chỉ là một kẻ nhỏ bé đáng thương đột nhiên bật dậy mà thôi. Sức mạnh của cô sẽ không mang lại vinh quang cho cô, mà chỉ mang đến sự hủy diệt cho cô mà thôi!"
Lời nói của Cừu Loạn giống như một thanh trường kiếm sắc nhọn, trực tiếp xuyên thẳng vào trái tim Tô Mạn.
Nhất thời, sắc mặt Tô Mạn thay đổi kịch liệt, mặt mũi vặn vẹo, ánh sáng trong mắt bắt đầu run lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phong Tuấn Kiệt lắc đầu nói: "Lại bị một câu nói của Cừu Loạn quấy nhiễu tâm thần. Tô Mạn này, tâm cảnh không ổn định.... À, Cửu... Dạ Ảnh huynh, sao anh lại run rẩy vậy? Mắc vệ sinh sao?" Phong Tuấn Kiệt nghiêng đầu thì thấy được Cửu Thiên đang đè chặt vào chiếc nhẫn Cửu Tiêu.
Cửu Thiên dứt khoát trực tiếp dùng thế giới chi lực để bao trùm lên chiếc nhẫn Cửu Tiêu. Lúc này mới có thể trấn áp được nó!
Sau khi trừng mắt nhìn Phong Tuấn Kiệt, Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Tô Mạn nói: "Tâm cảnh không ổn không đại diện cho thực lực yếu đuối. Cừu Loạn đang đùa với lửa, có lẽ hắn không biết mình sẽ ép ra sức mạnh gì từ Tô Mạn!"
Cửu Thiên lo lắng là cũng có lý.
Cao thủ phân tranh, dùng lời nói để phá vỡ đạo tâm, điều này đã tồn tại từ xưa đến nay.
Thủ đoạn này cũng rất hữu dụng, một khi đạo tâm của đối phương bị phá hư thì sẽ giết chết ý chí chiến đấu của đối phương, trận chiến tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng điều này chỉ giới hạn ở hai cao thủ có đạo tâm. Nếu như là một tên cao thủ đấu với một kẻ yếu đuối thì chiêu thức này thật ra cũng không có nhiều ý nghĩa. Đôi khi, ngược lại sẽ chọc giận đối thủ, khiến cho trận chiến sẽ ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Giống như hai người lớn đang đánh nhau. Tóm lại là muốn phân rõ trái phải trước, ai có lý, hoặc là nói ai có lý, đương nhiên sẽ có mấy phần khí thế nhất định.
Nhưng nếu một người lớn đánh nhau với một đứa trẻ không hiểu chuyện thay vì nói đạo lý trái phải, còn không bằng cứ trực tiếp dùng nắm đấm.
Tô Mạn hiện tại tương đương với một đứa trẻ không hiểu chuyện. Không ngờ đứa trẻ này hết lần này đến lần khác còn đặc biệt “mạnh mẽ cường tráng”, lợi hại hơn rất nhiều so với một người đàn ông cường tráng bình thường.
Cừu Loạn thấy lời nói của mình đã cắt ngang suy nghĩ của Tô Mạn, cho rằng vào lúc này mình đã chiếm thế thượng phong, đã tìm được cơ hội tốt nhất để ra tay.
Ngay lập tức, hắn ta trực tiếp tiến lên tấn công.
Lần này, cơ thể của Cừu Loạn bắt đầu thay đổi.
Gần như trong nháy mắt, bàn tay của Cừu Loạn hóa thành long trảo, đôi cánh rồng sau lưng xòe ra, đuôi rồng xuất hiện. Rõ ràng biến thành một con tiểu long hình người!
"Kinh Long Biến!"
Một chiêu này hiển nhiên là rất nổi danh.
Nổi tiếng đến mức khi Cừu Loạn vừa mới sử dụng, bên dưới đã có người trực tiếp nói ra tên chiêu thức này.
Cửu Thiên cũng mơ hồ nghe nói qua chiêu thức này, cuộc thi đấu vạn phương chư quốc đánh nhiều trận như vậy, công pháp của cửu đại cường quốc đều nổi danh, cho dù chưa từng giao thủ nhưng ít nhất cũng từng nghe nói qua.
Kinh Long Biến! Chính là công pháp nổi danh nhất nước Long Vũ, thậm chí là Long Nhân nhất tộc trong thiên hạ!
Ngay khi ra chiêu, long huyết đã sôi trào trong cơ thể.
Sử dụng huyết mạch chi lực chuyển thành sức mạnh thân thể. Toàn diện nâng cao sức mạnh, huyết mạch Long tộc càng tinh thuần thì càng có thể phát huy sức mạnh cường đại!
Không còn chút nghi ngờ nào, Cừu Loạn tuyệt đối là sự tồn tại đứng đầu trong Long Nhân nhất tộc.
Ngay khi hắn ta sử dụng Kinh Long Biến, vô số thú cưỡi và linh thú của đám đông bên dưới bắt đầu hét lên, như thể nhìn thấy một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ, tất cả chúng đều bắt đầu lùi lại.
Nếu như chủ nhân của chúng không ngăn cản thì chỉ sợ những linh thú này đã trực tiếp chạy trốn rồi.
Ngay cả Tiểu Hắc trên bả vai Cửu Thiên cũng phát ra hai tiếng hý, dường như có vẻ rất hoảng sợ.
Cửu Thiên vỗ nhẹ vào đầu của Tiểu Hắc để trấn an nó.
Vào lúc này, thanh kiếm của Cừu Loạn đã đâm vào trên người Tô Mạn.
Ở giữa ngực, không nghiêng không lệch, vô cùng chuẩn xác.
Lúc này, đôi mắt của Tô Mạn vẫn còn lóe sáng, dường như vẫn không phản ứng lại.
Long khí trên toàn thân Cừu Loạn đột nhiên nện vào cơ thể Tô Mạn.
Đột nhiên, toàn thân Tô Mạn bắt đầu phun máu, nhìn thấy cả người đều uể oải.
"Tốt!"
Long Vũ quốc chủ cười lớn, cao giọng khen ngợi. Bên trong đám đông, cũng rất nhiều người cũng vỗ tay theo, dường như có không ít người rất căm ghét Tô Mạn.
Nhưng có một số người lại cau mày, sắc mặt khó coi.
Trong đó, Bát Phương Tiền Thánh là người đầu tiên lắc đầu nói: "Cừu Loạn, xong rồi!"
Cửu Thiên cũng lên tiếng: "Không đúng, Cừu Loạn quá nóng vội!"
Vừa dứt lời, tình thế dường như đã đảo ngược.
Trong giây lát, một tia sáng lóe lên.
Ngay sau đó, Tô Mạn bình yên vô sự lơ lửng trên bầu trời, máu tươi trên người biến mất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ngược lại, Cừu Loạn tỏ vẻ kinh ngạc. Vào giờ phút này, một thanh kiếm đâm vào trên người hắn ta.
Tô Mạn nhẹ giọng nói: "Thiên Mệnh Đạo, nhân quả nghịch chuyển!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất