Sụp đổ bắt đầu bên cạnh Tô Mạn, khuếch tán thành hình vòng tròn ra bên ngoài.
Nơi ánh sáng màu trắng đi qua, tất cả mọi thứ đều giống như bị hàng ngàn hàng vạn con hoang thú xung kích, vỡ tan vỡ nát.
Lỗ đen đằng sau còn lập lòe hắc viêm chói mắt.
Sau đó, một phiến hắc viêm đó dường như thấp thoáng mở hai mắt ra.
Cửu Thiên đang chuẩn bị chạy trốn, ngay lập tức bị đôi mắt màu đen này trừng.
Ngay lập tức, Cửu Thiên dừng tất cả động tác, giống như thần hồn bị chấn nhiếp trong nháy mắt.
Đó là một đôi mắt rất đáng sợ, chỉ nhìn một cái, Cửu Thiên có thể cảm thấy được sự điên cuồng sâu sắc, khí tức bạo ngược.
Giống như một con hoang thú vô cùng mạnh nữa hơn nữa sát khí ngút trời nhập vào trong cơ thể của Tô Mạn.
Mượn lực lượng của Tô Mạn, mở đôi mắt của mình ra, thể hiện sư mạnh mẽ của mình với người đời.
Trên trán Cửu Thiên cũng đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này, hắn cũng đang liều mạng giãy dụa nhưng lực lượng này trói chặt hắn, khiến hắn không thể cử động.
Cửu Thiên chỉ có thể giương mắt nhìn ánh sáng màu trắng xung kích vào người của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, vô số ánh sáng màu trắng sẽ đâm thủng hẳn.
Lực lượng đáng sợ giống như chuẩn bị thôn phệ mọi thứ của hắn.
“Cứu mạng! Người phụ nữ này điên rồi!”
“Yêu nữ, yêu nữ thật sự. Không ai ngăn cản cô ta sao?”
“Tôi đi ngăn cản cô ta, trận tỉ thí này không tiến hành được nữa!”
Mọi người vốn đang xem chiến đấu cũng lũ lượt chịu ảnh hưởng từ lực lượng của Tô Mạn.
Nếu chỉ là ảnh hưởng, vậy thì cũng thôi đi. Nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, người chết trong tay Tô Mạn không biết có bao nhiêu người.
Tỉ thí thì tỉ thí, giết hại những người khác thì không đúng.
Giống như Tô Mạn, mọi người thấy căn bản không phải tỉ thí, hoàn toàn là đang tùy ý chém giết!
Cách làm của cô ta lập tức khiến mười mấy vị Võ Tôn, Tôn Giả bay lên.
Mười mấy người nhìn Tô Mạn, vẻ mặt tức giận.
Có người đanh giọng quát: “Yêu nữ, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Giết người phải đền mạng, có biết không hả?”
Cách đó không xa, Phong Thiên công tử nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt không vui. Hắn ta phẩy tay nói: “Kêu đám người này cút, ảnh hưởng tâm trạng xem tỉ thí của ta!”
Ngay lập tức, một trưởng lão phẩy ra một luồng ánh sáng đen xì ra bên ngoài.
Kình Thiên quốc chủ nhìn thấy ánh sáng này, lập tức chỉ vào những Võ Tôn và Võ Giả đó nói: "Kim Giáp Vệ, đuổi những người đó đi!”
Tiếng phá gió vang lên từ bốn phương tám hướng, thị vệ thành bầy bay lên trên trời, chặn ở trước mặt các vị Võ Tôn và Võ Giả đó, sau đó tay cầm binh khí quát: “Lùi lại!”
Lúc này thì không Võ Tôn nào thật sự dám ra tay.
Tuy bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận về cách làm của Tô Mạn, nhưng bọn họ vẫn không tới mức dùng mạng của mình đối kháng với cả nước Kình Thiên.
Đương nhiên đám người này cũng không biết thật ra Tô Mạn trước mặt giống với những thị vệ của nước Kình Thiên, đều là ma tu.
Bọn họ mới là một bọn!
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Mạn chỉ lạnh nhạt quét qua những Võ Tôn này, cô ta căn bản lười để ý bọn họ.
Mọi sự chú ý của cô ta vẫn dừng trên người Cửu Thiên.
Phi thân bay lên trước, Tô Mạn nhẹ nhàng vung tay về một chỗ đổ nát.
Tảng đá hóa thành bột bay ra, lộ ra thứ bên trong.
Tô Mạn tưởng người thứ chôn ở bên trong là Cửu Thiên, nhưng đập vào mắt lại là trọng kiếm Vô Phong. Trên kiếm lập lòe kiếm mang không ngừng, bóng dáng của Cửu Thiên lại không thấy đâu hết.
Đồng tử hơi co rút, nửa bên mặt chưa có tan máu thịt của Tô Mạn lại trở nên méo mó.
Đột nhiên, ở đằng sau kình phong ập tới.
Tô Mạn đột nhiên xoay người đi về phía sau, chỉ thấy Cửu Thiên vỗ một chưởng vào vai của cô ta.
“Chấp Chưởng Thiên Hạ!”
Thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt Cửu Thiên như có điện, khí thế cuồn cuộn.
Hắn luôn chừa lại Chưởng Thiên Quyết không sử dụng, lúc này cuối cùng cũng dùng rồi.
Khoảng cách gần như này, Cửu Thiên đã ấn cả tay lên người Tô Mạn, đương nhiên có thể phát huy uy lực của công pháp Chưởng Thiên tới mức lớn nhất.
Tô Mạn bỗng quát một tiếng, nhấc tay đánh lại Cửu Thiên một chưởng.
Nhưng tay của cô ta vừa nhấc lên được một nửa, cả người không thể cử động được.
Cửu Thiên cưỡng ép khống chế tất cả lực lượng lưu động trong cơ thể cô ta, canh khí và thế giới chi lực miễn cưỡng áp chế lực lượng thiên mệnh đạo đang bạo động của cô ta.
"No!"
Ngón tay của Cửu Thiên hơi cử động, cánh tay trái của Tô Mạn bỗng phát nổ, máu bắn lên mặt hắn.
Tô Mạn phát ra tiếng gầm thê thảm, âm thanh như thú như quỷ, không giống con người.
Cửu Thiên thầm nghiến răng, hắn vừa rồi là muốn trực tiếp đánh nổ đầu của Tô Mạn. Nhưng hắn chưa hoàn toàn khống chế được, vậy mà chỉ nổ cánh tay trái.
Cửu Thiên lại quát nổ một tiếng.
Một luồng khí lưu chấn động trực tiếp khuếch tan từ dưới chân của hắn, lần này cánh tay phải của cô ta bị nổ.
Cả người Tô Mạn co giật, nhưng cũng không thể chịu đựng được.
Cô ta bị Cửu Thiên triệt để khống chế, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Tất cả công pháp của cô ta bao gồm cả đạo chi thân cũng không sử dụng được.
Tô Mạn cất giọng nói khàn khàn, nói: “Ma Lâm!”
Ngay lập tức, một khoảng khí đen bỗng nhiên phun ra từ vết thương của Tô Mạn. Cỗ lực lượng này ẩn giấu sâu như vậy, Cửu Thiên vậy mà cũng không dùng công pháp Chưởng Thiên áp chế nó.
Khí đen đang sợ càn quét xung quanh, trực tiếp đánh bay Cửu Thiên ra ngoài.
“Ma khí!”
Trong cả nước Kình Thiên, vô số người đều thốt lên.
Lúc này, thân phận ma tu của Tô Mạn đã lộ hẳn.
Những cường giả Tôn Cảnh vừa rồi bị các thị vệ kim giáp đuổi sang một bên đã đồng loạt bốc lên lửa giận ngập trời!
Bọn họ chỉ vào Tô Mạn mà quát: “Chẳng trách không nói lý như vậy, chỉ biết giết người!”
“Yêu nữ vậy mà thật sự là ma tu, giết cô ta!”
Đám đông nổi giận, vô số người gào lên.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao nhiêu người trực tiếp bay lên, sát khí hừng hực nhìn sang Tô Mạn.
Ám Nguyên thánh nữ thấy cảnh này, lên tiếng: “Tông chủ, xem ra tỉ thí không tiến hành được nữa. Có thể bắt đầu chưa?”
Phong Thiên công tử nhấc tay lên, nói: “Đợi thêm đi. Kịch hay mới vừa bắt đầu, vội như vậy làm cái gì?”
Cùng lúc đó, ở một bên khác, trong nhà an toàn.
Các vị quốc chủ đều nhìn sang tam thánh ngồi ở trên cùng.
Bát Phương Tiền Thánh cười nói: “Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này thật sự là gây cười. Đánh tới cuối cùng, vậy mà đều là ma tu!”
Cho tới bây giờ, Bát Phương Tiền Thánh cũng không nói Cửu Thiên thành người tốt.
Đột nhiên vung tay, cả căn nhà an toàn bỗng phát ra âm thanh ầm ầm. Sau đó căn nhà rộng lớn vậy mà bay khỏi mặt đất.
Đồng thời còn bắt đầu nhanh chóng mang theo ánh sáng của lực lượng không gian.
Rõ ràng, căn nhà này không chỉ là một nơi dừng chân an toàn, nó còn là một vật hư không có thể dùng để đi xuyên trong hư không.
Bát Phương Tiền Thánh nói: “Để bọn họ tiếp tục chơi đi. Chúng ta đi trước”
Bát Phương Tiền Thánh nói xong thì lại phất tay, cả căn nhà bắt đầu tăng tốc phi hành, lao thẳng về phía bầu trời.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên bầu trời thành Kình Thiên, một căn nhà khổng lồ lao tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất