Phong Thiên liếc nhìn Lê Hi, nhíu mày nói: “Tôi ghét nhất người giống như ông. Không có người yêu, không cha mẹ, không có bạn bè, bản thân còn là một quỷ bệnh sắp chết, giết ông cũng không có khoái cảm! Lê Hi, ông tốt nhất đừng nói chuyện, tôi ghét ông nói chuyện. Cửu Thiên, chúng ta chơi tiếp!”
Vừa dứt lời, một chiếc xúc tu lần nữa đêm xuyên một người đàn ông.
Cửu Thiên quay đầu nhìn, lập tức nghiến chặt răng.
Bởi vì lần này bị đâm xuyên, hắn biết.
Quốc chủ của nước Võ Đỉnh, Tần Chính đại đế.
Mang theo sự tuyệt vọng, Tần Chính đại để há miệng với Cửu Thiên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời.
Trong mắt ông ta vậy mà còn mang theo ý cười, sau đó bị xúc tu cuốn lấy, thôn phệ sạch.
Cửu Thiên lớn tiếng nói: “Phong Thiên. Có một ngày, tôi nhất định sẽ dùng nắm đấm đập chết anh. Tôi nói được làm được, tôi nhất định sẽ dùng nắm đấm đập chết anh!”
Mắt của Cửu Thiên cũng đỏ rực.
Phong Thiên cười ha hả nói: “Cửu Thiên, loại uy hiếp này của cậu, cậu biết tôi nghe nhiều lần rồi không? Sợ rằng còn nhiều hơn lời mà cậu đã nói! Đáng tiếc, cuối cùng đều là tôi sống, bọn họ đều chết hết. Cậu cũng như vậy, nếu cậu còn không quỳ, tôi chỉ giết người cậu quen biết.
Lê Hi đưa tay ra, bỗng nói: “Khoan đã, tôi chen lời. Phong Thiên, Cửu Thiên cũng quen biết cậu. Cậu có cần suy nghĩ xem giết mình trước không?”
Phong Thiên chỉ vào Lê Hi lớn giọng nói: “Tôi nói rồi, ông đừng nói chuyện. Lê Hi, tôi ghét ông nói chuyện!”
Một chiếc xúc tu lao về phía Lê Hi, con cháu của Ngự Thú trai ở xung quanh vội vàng chặn ở trước mặt Lê Hi, dường như muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ Lê Hi.
Lê Hi không nhúc nhích, đợi khi xúc tu sắp tới trước mặt ông ta thì Lê Hi nói: “Giết tôi, cậu không biết mình sao lại thua rồi!”
Xúc tay của Lê Hi lập tức dừng lại. Còn chưa đợi Phong Thiên lên tiếng, bỗng tiếng nổ kịch liệt truyền tới.
Mặt đất rung lắc một trận, bức màn ánh sáng vốn lơ lửng ở trên trời, lúc này vậy mà bắt đầu sụp đổ.
Không đúng, đây không phải là bức màn ánh sáng bình thường.
Mà cả thiên địa đều đang sụp đổ. Rõ ràng không có bất cứ ai phát động công kích, không gian xung quanh bắt đầu tự sụp đổ, lộ ra hư không đen xì.
Cùng lúc đó, mọi người cũng nhìn thấy, cuối tầm nhìn, những chiếc xúc tu vốn đang xoe nguẩy đó vậy mà bị nhấn chìm trong vụ nổ.
Vụ nổ khủng khiếp dường như truyền ra từ sâu trong lòng đất.
Phong Thiên hoàn toàn sửng sốt, hắn ta cảm giác kỹ lại, lập tức phát hiện xúc tu của mình đang nhanh chóng giảm đi. Hơn nữa, cả nước Kình Thiên đều đang phát nổ.
Núi sông, trên đời dưới đất.
Không có chỗ nào không đang bắt đầu sụp đổ, trực tiếp hơn sự thôn phệ của Hư Thú, diễn ra càng thêm điên cuồng.
“Ông đã làm cái gì? Lê Hi, ông đã làm cái gì?”
Phong Thiên lớn tiếng hét lên.
Lê Hi quay đầu liếc nhìn về phía điện Minh Khải, hàng ngàn hàng vạn bức màn ánh sáng bên trong đều bắt đầu sup đổ.
Lê Hi gật đầu, cười nói: “Phong Thiên, cậu không phải là muốn phá hủy cả nước Kình Thiên sao? Tôi hủy cùng với cậu. Tôi tìm được một trợ thủ, người đó giúp tôi gây nổ cả nước Kình Thiên. Cậu còn muốn lực lượng ư? Phải trả giá trước đã!
Ông ta nói xong thì cả thành Kình Thiên bắt đầu nổ ầm ầm.
Phong Thiên còn chưa kịp phản ứng, một bóng người bỗng chui ra từ dưới lòng đất, toàn thân mang theo ánh sáng lập lòe.
Người này Cửu Thiên vậy mà biết, Kình Thiên quốc chủ!
Kình Thiên quốc chủ thật sự sau khi Tổ Thu trưởng lão bắt, suýt nữa chết ở trong tay bà ta.
Cha của Nam Cung Lệ, chủ nhân thật sự của nước Kình Thiên.
Ông ta vừa xuất hiện, đám người đều sững người.
Phong Thiên còn trợn to hai mắt, nói: “Ông không phải chết rồi sao?”
Kình Thiên quốc chủ nói: “Tôi nên chết lâu rồi. Nhưng ông trời lại chừa lại thời khắc huy hoàng nhất của tôi. Phong Thiên, cậu phá hủy cả nước Kình Thiên, hôm nay nước Kình Thiên cũng hủy phá cậu! Kình Thiên đại trận, sụp đổ!”
Tay Kình Thiên quốc chủ ấn vào mặt đất, ánh sáng lập tức tràn ngập cả vùng trời.
Vào thời khắc cuối cùng, Cửu Thiên nhìn thấy Kình Thiên quốc chủ dường như quay đầu liếc nhìn về phía hắn
Môi hơi mấp máy, dường như nói hai chữ cảm ơn.
Cửu Thiên còn chưa kịp phản ứng, trời đất đã nổ tung.
Xúc tu, ma tu, Phong Thiên gì đó.
Tất cả đều bị nhấn chìm trong ánh sáng của vụ nổ. Đám người Cửu Thiên có thể cảm nhận được vụ nổ đáng sợ càn quét tất cả, nhưng lại không giết chết bọn họ.
Dường như có người ý thức được lực lượng lướt qua bên cạnh bọn họ, tất cả xung kích lên người của Phong Thiên.
Một trận cuồng phong vô cùng đáng sợ cuốn đám người Cửu Thiên bay về đằng xa.
Tốc độ nhanh hơn phi thuyền hư không, đám người Cửu Thiên không ngừng lăn lộn, căn bản không thể dừng lại.
“Nổ rồi!”
“Nước Kình Thiên của tôi!”
Trong hư không, trong trận doanh ma tu. Ở một góc không có ai chú ý tới, trong ngàn vạn con rối.
Nam Cung Lệ nhìn cả nước Kình Thiên đầu tiên là đột nhiên xuất hiện vô số xúc tu, sau đó thì nổ ầm ầm.
Đây là nước của hắn ta, đây là nơi hắn ta sinh ra và lớn lên.
Hắn ta trơ mắt nhìn, trụ ánh sáng Kình Thiên đang yên đang lành thì sụp đổ, nổ tung, cuối cùng cũng trở thành gió bão điên cuồng càn quét thế giới.
Những quân đoàn con rối ở gần nhất vậy mà đều bị gió bão này cuốn vào.
Nam Cung Lệ vừa lùi lại, vừa nói: “Tự mình hủy diệt. Là Kình Thiên đại trận! Ngoài cha mình, còn có ai có thể hủy diệt Kình Thiên đại trận! Cha, thật sự là người sao?”
Nam Cung Lệ đau khổ tới mức toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt bay ở trong hư không.
Bỗng nhiên giọng nói của Hàn Liên sư huynh vang lên.
“Linh Bối đâu? Ngô Tân sư phụ đâu? Bọn họ chạy đi đâu rồi?”
Lời của Hàn Liên bỗng khiến những người khác tìm kiếm khắp nơi như bị điên.
Nhưng bọn họ thật sự phát hiện Linh Bối, Ngô Tân và đám người Lão Lưu đều mất tích.
Trong hư không, trong ngàn vạn ma tu.
Long Đồ Ma Vương ngồi ở chính giữa nhìn nước Kình Thiên nổ tung sụp đổ, ông ta phất tay nói: “Có biến, tất cả ma tu nghe lệnh, không được để bất cứ ai chạy ra từ trong nước Kình Thiên đột phá vòng vây. Giết!”
Khế phất tay, một phiến khóc than.
Hắc Long võ kỵ, quân đoàn con rối, đại quân Ma Yểm bắt đầu giết về phía nước Kình Thiên đang gió bão càn quét.
Cùng lúc đó, đám người Long Võ quốc chủ vốn bị nhốt trong hư không cũng bị hất ra.
Đợi tới khi bọn họ hoàn hồn lại, ngay lập phát hiện, bọn họ đi ra khỏi nước Kình Thiên.
Mà cả nước Kình Thiên đã nổ tung!
"Di! Di mau!"
Đám người Long Võ quốc chủ điên cuồng hét lên, tay cầm viên ngọc Cửu Thiên cho bọn họ, liều mạng quan sát hư không bên ngoài nước Kình Thiên rốt cuộc có trạng thái gì, nên đi về hướng nào.
Đám người Cửu Thiên cũng bị hất ra.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Cửu Thiên đứng vững ở trong hư không.
Ngẩng đầu nhìn, nước Kình Thiên trước mặt đã trở nên xa lạ, giống như một vùng núi lửa khổng lồ phun trào!
“Cửu Thiên, còn ngây ra đó làm cái gì? Đi mau!”
Lê Hi tông chủ lớn giọng nói: “Kình Thiên quốc chủ mà tôi cứu ra, Kình Thiên đại trận mà tôi tự tay sửa, kế hoạch tôi bố trí, vụ nổ tôi gây ra, tôi rất chịu trách nhiệm nói với cậu, nước Kình Thiên đã sụp đổ, nó chôn vùi cùng với Phong Thiên! Nếu cậu cũng muốn chôn vùi thì ở lại đi. Nhưng tôi nghĩ cậu không phải là người ngốc như vậy nhỉ!” Cửu Thiên nghiến răng nói: “Đương nhiên không phải!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất