Cửu Thiên hơi nhướng mày, bị nhắm tới là có ý gì?
Cửu Thiên có chút nghi hoặc, thầm hỏi lão Cửu trong lòng.
Lão Cửu đang muốn giải thích, nhưng Nhậm Ngữ đã giành trước một bước, lớn tiếng nói: "Làm gì? Cửu Thiên, anh vừa mới đột phá đến Càn Khôn cảnh, tại sao lại khiến thiên địa trấn áp anh vậy!"
Lúc này, vẻ mặt Nhậm Ngữ hoàn toàn từ kinh ngạc chuyển sang sửng sốt.
Nghe thấy bốn chữ thiên địa trấn áp, đám người Hoàng Phủ Tường, Tả Tử Sâm, Diệp Nam Thiên cũng kinh ngạc kêu lên.
"Chuyện này không thể nào!"
"Thực lực của anh mới tới đâu, lại có thể dẫn tới thứ này?"
"Vậy còn chờ gì nữa, chạy mau đi. Nơi này sẽ bị tia sáng từ sức mạnh của thiên địa đập nát!"
Nhiều tiếng gào thét khiến Cửu Thiên lập tức cử động.
Cùng lúc đó tại đây, Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể Cửu Thiên lên tiếng nói: "Chủ nhân vĩ đại, thiên địa trấn áp. Đó chính là bị thiên địa bao vây diệt trừ khi một cường giả Tôn cảnh đột phá đến cực hạn. Bởi vì từ lúc ngài bước vào cực hạn thì nhất định phải đi trên con đường nghịch thiên. Thiên địa sẽ nghĩ mọi biện pháp dùng nhiều sức mạnh khác nhau để giết chết ngài. Chỉ cần sức mạnh của ngài không đủ để đối kháng thiên địa, hoặc là không thể ngưng tụ ra thế giới của riêng mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên địa giết chết"
Cửu Thiên nghe được lời giải thích của lão Cửu thì cũng kinh sợ.
Cường giả cực hạn? Đùa gì thế, hắn đã bước vào cực hạn khi nào!
Hắn vừa mới đến tôn giả mà thôi, vậy mà đã thu hút nhiều sự chú ý của thiên địa rồi.
Cửu Thiên thật không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Chẳng lẽ thiên địa cho rằng một người luyện khí võ song tu như hắn thì đã đạt đến cực hạn của con người sao?
Phập!
Một luồng ánh sáng rơi vào trên người Cửu Thiên.
Cửu Thiên đang thất thần, không kịp đề phòng, bị ánh sáng đánh trúng ngực.
Gần như trong nháy mắt, Cửu Thiên cảm nhận được toàn thân mình có chút tê dại.
Đây không phải là thiên địa chi lực bình thường, rõ ràng là đạo chi lực đáng sợ ngưng tụ đến cực điểm.
Mặc dù Cửu Thiên không biết đây là sức mạnh gì, nhưng không hề nghi ngờ chút nào, cho dù có thêm mấy vết thương nặng thì cũng không thành vấn đề. Nếu như thật sự bị vây công, giết chết hắn dường như không phải là không thể!
"Di! Di! Di!"
Cửu Thiên luôn miệng gào lên.
Mọi người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Một số tia sáng lao ra khỏi phủ đệ Hư Không riêng của Hỏa Nguyên thánh nữ, mà khi bọn họ lao ra ngoài, toàn bộ phủ đệ Hư Không phát ra một tiếng nổ lớn.
Sau đó, một chùm ánh sáng đỏ hoàn toàn thiêu rụi phủ đệ.
Ngọn lửa hừng hực khiến lông mày Cửu Thiên không ngừng giật giật.
Đây tuyệt đối là ngọn lửa vượt qua Dương Viêm. Bên trong phân rõ bốn màu đỏ xanh trắng đen, như cuồng phong nhanh chóng thiêu rụi phủ đệ Hư Không.
Khi bàn chân của Cửu Thiên vừa chạm đất, bên ngoài lại truyền đến một tiếng sấm rền.
Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bức tường đã bị ánh sáng xuyên qua từ lúc nào. Cửu Thiên nhìn thấy bên ngoài mây đen giăng đầy bầu trời, tầng tầng mây đen chồng chất.
Trong những đám mây đen đó, mơ hồ có một vệt màu vàng giống như thiên địa đã mở hai mắt ra.
Ánh mắt đáng sợ hướng về phía Cửu Thiên!
"Cửu Thiên, mau! Bao trùm lấy sức mạnh của anh bằng Sinh Linh Đại Đạo, sau đó lan truyền vào đạo chi ILực xung quanh"
Nhậm Ngữ lớn tiếng kêu lên.
Bởi vì hắn ta đã nhìn thấy bên ngoài bầu trời, ngưng tụ lại một chùm ánh sáng đỏ đáng sợ.
Nếu chuyện này xảy ra, Cửu Thiên có thể sẽ không chết, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Cửu Thiên nghe vậy, nhanh chóng thu hồi hết canh khí vào bên trong đan điền.
Sinh Linh Đại Đạo lưu chuyển toàn thân, sau đó chậm rãi lan tỏa sức mạnh hòa lẫn thế giới chi lực vào thiên địa xung quanh.
Ánh sáng trên bầu trời bên ngoài đột nhiên ảm đạm lại.
Đôi mắt vàng to lớn đang chậm rãi mở ra, vào giờ phút này lại nhắm lại một lần nữa.
Cửu Thiên vội vàng tăng nhanh tốc độ khuếch tán, canh khí cùng Sinh Linh Đại Đạo trong cơ thể suy giảm, bầu trời bên ngoài cuối cùng cũng nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường.
Đám người Tả Tử Sâm đổ mồ hôi lạnh trên trán. Cho dù với tu vi của bọn họ thì khi đối mặt với cơn thịnh nộ của thiên địa, bọn họ dường như cũng có chút nhỏ bé.
Cửu Thiên thở phào một hơi, nói: "Đa tạ, Nhậm Ngữ huynh. Làm sao anh biết phương pháp này có hiệu quả?"
Nhậm Ngữ lau mồ hôi trên trán, nói: "Đây là phương pháp sư phụ truyền cho tôi. Tôi đã từng hỏi qua ông ấy về những chuyện của cường giả cực hạn. Phương pháp kia rất thú vị, cho nên tôi đã ghi nhớ. Không ngờ bản thân tôi còn chưa sử dụng được mà anh ngược lại đã dùng nó trước rồi!"
Cửu Thiên hiểu rõ, gật đầu một cái, phương pháp của Đan Thánh quốc chủ.
Xem ra Đan Thánh quốc chủ cũng đã từng bị thiên địa này trấn áp và hành hạ qua!
Cửu Thiên hỏi tiếp: "Có phải chỉ cần phân tán sức mạnh của mình đến trình độ nhất định thì thiên địa cũng sẽ không thể trấn áp được không.
Nhậm Ngữ lắc đầu nói: "Không đơn giản như vậy. Mấu chốt là anh phải làm cho thiên địa cảm thấy anh không tạo ra được uy hiếp gì. Anh cùng đại đạo liên thông với nhau, hơn nữa rót sức mạnh vào thiên địa đại đạo thì nó sẽ giảm bớt uy hiếp đối với anh. Phương pháp này, đó là kinh nghiệm của sư phụ tôi sau khi thử qua vô số lần. Chính nhờ điều này mà ông ấy đã có thể tu luyện thành công tiểu thế giới của riêng mình. Không giống như những cường giả cực hạn khác, chỉ có thể trốn Đông trốn Tây khắp nơi, sử dụng sức mạnh chân chính của mình một lần, đều phải vô cùng cẩn thận.
Cửu Thiên ồ một tiếng, hiện tại hắn đã hiểu được một chút. Cường giả cực hạn trong thiên hạ không thể tùy ý xuất thủ, chính là sợ sẽ dẫn lửa thiêu thân. Hắn cũng đại khái hiểu được tại sao những cường giả cực hạn giống như Tiền bà bà lại phải trốn tránh khắp nơi. Hóa ra phàm là những người không tu luyện ra tiểu thế giới của riêng mình thì cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị thiên địa trấn áp mà thôi.
Chỉ sợ về phương diện chiến đấu, bọn họ còn không bằng một cường giả Võ Tôn đỉnh phong, ít nhất võ tôn không cần lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thiên địa trấn áp.
Nam Cung Lệ đặt mông ngồi phịch xuống đất, chuyến đi này hắn ta thực sự rất mệt mỏi.
Ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, Nam Cung Lệ nói: "Cửu Thiên huynh. Anh thật lợi hại, Võ Tôn cảnh giới dẫn tới thiên địa trấn áp. Có phải thiên địa cảm thấy anh đã đạt tới cường giả cực hạn rồi hay không?"
Cửu Thiên cười mỉa hai tiếng, nói: "Cũng có thể. Nhưng nếu có một cường giả cực hạn đến chiến đấu với tôi thì chỉ sợ cũng chỉ có thể bỏ chạy thôi"
Diệp Nam Thiên khẽ cười nói: "Có thể chạy cũng đã rất tốt rồi."
Mọi người đồng thời bật cười.
Một lát sau, Cửu Thiên nhìn về phía Nam Cung Lệ nói: "Gương Hạo Khí Trừ Ma mang ra ngoài chưa?"
Nam Cung Lệ vỗ ngực mình nói: "Nhất định có rồi. Món đồ quan trọng như vậy, tôi liều chết cũng phải lấy lại. Có nó, thực lực của phe chúng ta có thể hoàn toàn khôi phục đến đỉnh cao"
Hoàng Phủ Tường cười nói: "Nếu sớm biết các người đã lấy được thần khí tốt như vậy thì tôi cũng đã không cần tự mình rót nhiều đan dược như vậy. Nam Cung huynh, anh có thể chiếu cho chúng tôi trước được không? Chúng tôi cũng đã bị oán linh ăn mòn rồi"
Nam Cung Lê cười nói: "Cái này đương nhiên không thành vấn đề. Đến đây, từng người tới đi!"
Đám người Nhậm Ngữ lập tức đứng dậy.
Tả Tử Sâm nghịch nghịch đại đao của mình, cười nói: "Chư vị, các người nói đám người Bát Phương Tiền Thánh có phải sẽ thua thiệt nhiều hơn không? Bị oán linh ăn mòn nhiều nhất phải là bọn họ mới đúng. Nhưng bọn họ đi lần này hoàn toàn đã bỏ lỡ gương Hạo Khí Trừ Ma rồi.
"Đây là số mệnh!"
"Có lẽ thế!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất