Tông chủ Lê Hi cười rất tà khí, tựa như Long Đồ ma vương đang đuổi giết đến cũng không phải là một sự uy hiếp đáng sợ nào, mà chỉ là một miếng thịt béo nằm trên thớt. 

Cửu Thiên khẽ cười nói: "Lê tông chủ, không đơn giản như vậy đi. Tam đại ma vương, ngay cả Bát Phương Tiền Thánh cùng Hoàn Vũ Thiên Thánh bọn họ cũng có thể một đường đuổi theo. Thực lực cho dù có yếu đến đâu thì cũng là những người mà chúng ta không thể đối phó được" 

Tông chủ Lê Hi nói: "Cậu rất sáng suốt, nhưng Cửu Thiên, cậu chỉ biết một mà không biết hai" 

Dừng một chút, tông chủ Lê Hi nói tiếp: "Sở dĩ đám ma tu có thể đuổi theo chúng ta một đường không phải vì thực lực của tam đại ma vương mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Nói thật thì nếu chỉ là một trận tỷ thí bình thường, đừng nói là Bát Phương Tiền Thánh và thêm cả Hoàn Vũ Thiên Thánh. Chỉ cần một người là Bát Phương Tiền Thánh thì cũng có thể tiêu diệt bọn họ. Bọn họ có thể ngông cuồng như vậy, là vì Bát Phương Tiền Thánh cùng Hoàn Vũ Thiên Thánh bị trọng thương, lại bị oán linh xâm nhập một lần. Hơn nữa, số người ma tu đông đảo, đán Bát Phương lão quỷ lại sợ Phong Thiên đuổi theo, không dám ham chiến mà thôi." 

Cửu Thiên âm thầm gật đầu, tông chủ Lê Hi quả thực nói có chút có lý. 

Đan Thánh quốc chủ ở bên cạnh nghe thấy lời nói của tông chủ Lê Hi thì cau mày nói: "Các người sẽ không thật sự muốn ám sát Long Đồ ma vương chứ? Lê tông chủ, ông là người bình thường, có thể không hiểu sự chênh lệch giữa các cao thủ thánh cảnh. Đây không phải là tình huống mà chúng ta có thể giành chiến thắng chỉ với một vài cường giả cực hạn đâu. Sự chênh lệch giữa các cao thủ thánh cảnh có lúc thật sự là khác nhau một trời một vực. Ví dụ như Long Đồ ma vương, nhất định là cao thủ chưởng đại đạo, cao thủ ẩn thế, không sợ trời đất. So với tam thánh có thể nhìn trộm thiên cơ cũng chỉ kém một chút mà thôi. Thư Thánh, cộng thêm tôi, thêm Thú Thánh, tất cả chúng ta liên thủ lại có thể miễn cưỡng đánh một trận, nhưng căn bản không thể giết chết ông ta!" 

Đông mập ở bên cạnh gật đầu nói: "Tôi hoàn toàn đồng ý với lời nói của Đan Thánh quốc chủ. Lê tông chủ, sự tình quả thực không đơn giản như vậy!" 

Tông chủ Lê Hi cười nói: "Cổ hủ. Các cường giả các người quá mê tín về thực lực của bản thân, mà không biết tầm quan trọng của đồ dùng cùng trang bị. Nếu là đi vào phân đường 33 trước, nếu như không tìm được gương Hạo Khí Trừ Ma trước, tôi cũng sẽ không nhắc những lời này với các người. Nhưng bây giờ, các người có thể vẫn không rõ nước Kình Thiên làm sao trở thành một trong chín đại cường quốc, làm sao giết chết đám ma tu cách xa ngàn dặm vào năm đó. Chỉ dựa vào các cường giả cực hạn trong nước Kình Thiên kia sao? Dùng não một chút đi." 

Cửu Thiên đại khái nghe hiểu được lời nói của Lê tông chủ. 

Đan Thánh quốc chủ cùng đám người Đông mập cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cũng có thể nghe hiểu ý của Lê tông chủ, bọn họ cau mày. 

Trên bầu trời, ma khí càng ngày càng nặng. 

Hàn Liên chỉ lên trời hét lớn: "Bù nhìn của đám ma tu đã được thả ra rồi, bọn họ bắt đầu quét sạch hết thảy, chúng ta trốn trước đi!" 

Cửu Thiên lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người lấy quần áo của ma tu ra và mặc vào trên người, phóng thích ma khí ra!" 

Lập tức, tất cả mọi người đang không biết làm sao đều nhanh chóng lấy hết quần áo của ma tu ra. 

Những người không có quần áo của ma tu cũng nhanh chóng tụ tập lại với những người có y phục ma tu, cố gắng hết sức để nhét hai người vào một bộ hắc bào. 

Lê Nhân Long cũng lấy hắc bào ra và mặc lên người tông chủ Lê Hi. 

Trên bầu trời, một bóng người hắc hồng với tròng mắt như máu và con rối cương thi với hơi thở độc bay qua. 

Bọn họ dường như chỉ tìm kiếm những người có hơi thở khác trên người. Đối với đám người Cửu Thiên và những người tràn đầy ma khí trên người, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, rốt cuộc cũng không còn hứng thú nữa. 

Được Lê Nhân Long đỡ, Lê tông chủ đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói với Cửu Thiên: "Cửu Thiên, Đan Thánh quốc chủ cùng Thư Thánh hình như không mấy xem trọng kế hoạch của tôi. Cậu cảm thấy thế nào?" 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: "Lê tông chủ, nếu như ông cho rằng tôi có thể một mình khiêu chiến với Long Đồ ma vương, vậy ông thật sự quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ sợ đi thì sẽ chết rất thảm!" 

Lê tông chủ nói: "Ai nói để cho cậu đi một mình? Cậu quên hiện tại chúng ta đang cùng một phe sao? Kế hoạch của tôi đương nhiên tôi cũng phải tham gia vào. Cửu Thiên, tôi chỉ cần cậu giết chết Long Đồ ma vương là được. Đạo Tâm Ma Tông, tam đại ma vương, chỉ cần giết chết một người thì tương đương việc chặt đứt một cánh tay lớn của Đạo Tâm Ma Tông. Xem như lần này chúng ta thua cũng không thảm lắm." 

Cửu Thiên nói: "Lê tông chủ, nếu ông có kế hoạch hoàn chỉnh gì thì nhanh nói cho tôi biết đi? Nếu như ông không nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch cùng từng bước sẽ phát sinh 

chuyện gì, hoặc nói có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì thì tôi nhất định sẽ không tham gia. 

Lê tông chủ lắc đầu nói: "Tiểu tử cậu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một tên cáo già xảo quyệt. Kế hoạch phải không? Yên tâm, tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng cậu phải giúp tôi thuyết phục Đan Thánh quốc chủ cùng Thư Thánh trước, không có hai người kia tham dự, kế hoạch này sẽ không thể hoàn thành. 

Nói xong, tông chủ Lê Hi len lén đưa cho Cửu Thiên một hạt châu. 

Cửu Thiên nhận lấy hạt châu, truyền sức mạnh vào nó, nhìn hình ảnh bên trong hạt châu. 

Nhất thời, cả người Cửu Thiên đều sợ ngây người. 

"Đây là..." 

Tông chủ Lê Hi cười nói: "Đây chính là kế hoạch, cũng là tôi đồng ý đưa cho cậu viện binh. Hiện tại cậu có đủ lòng tin để chiến đấu chưa?" 

Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, nói: "Cũng gần như vậy. Lê tông chủ, ông thật sự làm tôi chờ lâu rồi, quân tiếp viện mà ông hứa cũng sắp đến rồi. Kế hoạch của ông cũng có rất nhiều sơ hở, chỉ toàn dựa vào vận may" 

Tông chủ Lê Hi cười đến cao thâm khó lường nói: "Thật sao? Vậy nếu như tôi nói cho cậu biết, thật ra quân tiếp viện có thể đã đến ngay khi chúng ta rời khỏi nước Kình Thiên, nhưng tôi đã sai người trì hoãn bọn họ, vẫn đang luôn chờ mệnh lệnh của tôi?" 

Ánh mắt Cửu Thiên hơi thay đổi, thấp giọng nói: "Lê tông chủ, chẳng lẽ ông đã.." 

Tông chủ Lê Hi cười nói: "Không có gì không còn nữa, chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi. Tôi cũng không thể tin tưởng Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh. Viện binh cuối cùng của tôi, cũng không thể đi theo bọn họ. Cũng may bọn họ đúng như mong đợi của tôi, đường ai nấy đi với chúng ta. Đương nhiên, có lẽ bọn họ cũng nhìn thấy viện binh của tôi khi chạy trốn trong hư không, nhưng tôi không có nhìn thấy biểu tình của bọn họ, điều này đáng tiếc quá. 

Cửu Thiên lắc đầu mỉm cười, sau đó đưa lại hạt châu cho tông chủ Lê Hi. 

"Cáo già!" 

Chỉ vào tông chủ Lê Hi khen ngợi, Cửu Thiên ngẩng đầu vừa nhìn về phía Đan Thánh quốc chủ cùng Đông mập nói: "Hai vị, tôi cảm thấy kế hoạch của tông chủ Lê Hi không phải là không thể thử một lần. Không bằng như vậy đi, nếu như hai người tham gia, tôi có thể dạy một số phương pháp khí võ song tu cho mọi người, như thế nào?" 

Ánh mắt của Đan Thánh quốc chủ sáng lên, trên mặt Đông mập hiện lên một nụ cười. 

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn trời, Đông mập nói: "Cửu Thiên, cậu xác định phương pháp của tông chủ Lê Hi có tác dụng sao?" 

eyJpdiI6IlczQTQzQUhWcERTblJUbnBZc2QwYkE9PSIsInZhbHVlIjoibmJDSHpNeVo2WHpHSVlacSswV2RRQTZMaHJBR2c1MFdIa3JJUmZaNnZuc1Y2dlAwTlRFelVaZTU5WktHdHc0M0l6XC84SHgwb1RQTFhVZVdpeW1aYlc3eW9mN1AxcHFQTHRWSFdGdnVMU2RBbkUxU0t0UWdkTkp1Q2Y2aTBHNUJ5ZzZQYUdJVSsrRUhzQmtTUHFlXC9zcElIZlRjbUk1YmRLZURnY2tSWWZQVWdLWHF6RFVzVkpmYUpNdGhYd1wvWUFVcitwT2NxXC92endJaklYUXlhV25PTjlxMlJoSlwvRHlWTG1NOWk5akMxS1dGNlltWW5oeTBlemZKVUtiY2M4OXl1OERcL281MXdPNU85Qk16bmV3a0RQRDZNcFF4R2xrYUZBN0JSRlwvXC9DQnE2MTArZ0FnVTZLZnc4SGFTQSt4VHV0USIsIm1hYyI6IjUxZjgxMzkwYjViNWFmNGI4NTRkOTAyOGMyODRmNmZkYzlmMTc1YWMzM2NhYjU2YzdkY2IxZGYzYThjNDUxMTkifQ==
eyJpdiI6IjJpVW44RStvR0pjUEJnXC81QVJxYkRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktSbHJ5Q3pZU0RMVWczdnU3alNlZ2JrVUkwaG1xektLMVBcLzlWUmd6UDlaSXVBcDByQVZiOHNsTVhFajNZdFV5R3V0cVhmeiszc3hndlwvN0s0VTI0WmZ4eXRrcStob1FRQ0lTVkFqeFhZZWllZklZUXZPNFEwZnFRWnErSU5qMGNXak53WWJHR1FxalBQSnQ0WHMrWHkxUExTcXVCNkNHNVlIaUQxNldVbE00PSIsIm1hYyI6IjQwY2FiMTAzOWExOWQ5OTY5ZDkxMGFlOWE0MTVkMTgwZDIxMzZjMGY1NmZmZDFmY2UwMjg3OGQ3ODNkMWI3Y2IifQ==

Đan Thánh quốc chủ trầm mặc một lúc rồi nói: "Cửu Thiên, người của nước Đan Thánh tôi không đi, tôi có thể tự mình đi cùng cậu một chuyến"

Ads
';
Advertisement
x