Suýt chút nữa Đông mập đã phun ra một ngụm rượu, hắn ta hốt hoảng nói: “Cái gì?”
Cửu Thiên lại tiến lên một bước, mặc dù tốc độ rất chậm và trông vẫn có chút cứng ngắc. Nhưng quả thật hắn đã có thể di chuyển!
Thấy vậy Phong Tuấn Kiệt cũng ngẩn người, vội nói: “Cửu Thiên, sao anh lại làm được? Không phải anh đã bị thiên địa áp chế rồi sao? Tại sao anh có thể di chuyển tự do như vậy trong Hỗn Độn?”
Đông mập đặt tay lên vai Cửu Thiên. Thăm dò sức mạnh trong cơ thể của Cửu Thiên.
Sắc mặt Đông mập lập tức thay đổi thêm một chút.
Hắn ta có thể cảm nhận được quả thật sức mạnh trong người Cửu Thiên đang bị áp chế rất mạnh, canh khí gần như không hề di chuyển, đại đạo chi lực cũng trốn vào đan điền của Cửu Thiên.
Nhưng cơ thể của Cửu Thiên lại cố gắng chống lại áp chế của thiên địa. Sức mạnh xung quanh đều tự né tránh, hoàn toàn không thể chèn ép nổi Cửu Thiên.
Tình huống này rất kỳ lạ, Đông mập không thể hiểu được.
Chỉ có bản thân Cửu Thiên biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc hẳn chính nhẫn Vô Danh đã hóa thành sức mạnh chảy vào trong cơ thể hắn, khiến hắn có khả năng này.
Bây giờ nghĩ lại, từ đầu đến cuối đều là sức mạnh của nhẫn Vô Danh chống lại thiên địa.
Mỗi khi thiên địa muốn để lại bất kỳ dấu ấn nào trên cơ thể Cửu Thiên, hoặc cải tạo cơ thể Cửu Thiên, đều sẽ bị nhẫn Vô Danh ngăn cản.
Cho tới bây giờ, có lẽ Cửu Thiên có thể đoán được một chút, nhẫn Vô Danh kia muốn làm gì.
Rất có thể để thoát khỏi sự áp chế của thiên địa.
Ngay từ đầu, nó đã đối đầu với thiên địa, đến khi đạt đến cực hạn, cuối cùng thiên địa cũng không thể áp chế nó được nữa.
Mặc dù Cửu Thiên chưa đạt đến cực hạn, nhưng sức mạnh kỳ lạ này đã bắt đầu đơm hoa kết trái.
Thậm chí cơ thể của Cửu Thiên còn không sợ bị áp chế trong Hỗn Độn.
Hắn chỉ mất chưa đầy mười hơi thở đã hoàn toàn điều chỉnh, bước chân bắt đầu tăng tốc, động tác trở nên tự do. Thấy vậy, Đông mập và Phong Tuấn Kiệt đã bắt đầu không nói nên lời.
"Tiền bối, đến lúc phải đi rồ, vẫn còn đứng đó làm gì? "
Vừa nói, Cửu Thiên vừa thả Tiểu Hắc ra ngoài.
Mặc dù trông Tiểu Hắc có vẻ hơi khó thở vì khí tức trong Hỗn Độn.
Nhưng Cửu Thiên cảm thấy, khí tức trong Hỗn Độn hẳn là có lợi ích rất lớn với một con thú hoang như Tiểu Hắc.
Không nhìn thấy những con thú hoang mạnh nhất, đều đi ra từ Hỗn Độn đó sao?
Ngay cả Thông Thiên Ma Vượn đi theo Phong Thiên cũng là Hỗn Độn Thánh Thú.
Cửu Thiên không cần Tiểu Hắc có thể trở nên mạnh mẽ như Thông Thiên Ma Vượn, chỉ cần Tiểu Hắc cũng có thể hấp thu một chút khí Hỗn Độn ở đây, sức mạnh của nó sẽ được tăng cao.
Tiểu Hắc nằm bẹp trên vai Cửu Thiên, nhắm mắt. E rằng nó sẽ mất nhiều ngày để làm quen.
“Cửu Thiên, càng ngày tôi càng không hiểu cậu. Sau mỗi khi tôi thấy mình sắp hiểu cậu, cậu sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ. Cậu nói đi, cậu làm thế nào vậy? Nếu cậu thật sự có cách, tôi muốn giao cách này cho mấy người đại trưởng lão, ít nhất họ sẽ nợ cậu một ân tình. Chắc chắn có thể để cậu rời khỏi Hỗn Độn bình yên vô sự.
Nghe vậy, Cửu Thiên sửng sốt, trừng mắt nhìn Đông mập: “Bình yên vô sự? Ông nói lần này đến Hỗn Độn, Thần Hoàng nhất mạch các ông sẽ ra tay với tôi sao? Bỏ tôi lại Hỗn
Độn?”
Đông mập gật đầu nói: “Tôi nhớ tôi đã nói với cậu. Năm đó gần như sư phụ của cậu đã không thể rời khỏi đây. Chắc cậu cũng biết ân oán giữa Thần Hoàng nhất mạch và Cửu Tiêu. Kể cả trong Thần Hoàng cũng chưa chắc tất cả đều là người tốt. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Cửu Thiên lắc đầu cười tủm tỉm, xem ra mọi chuyện có thể rắc rối hơn hắn nghĩ một chút.
Tuy nhiên, không có gì phải lo lắng, mọi người đã đến rồi, chẳng qua chỉ là gặp thần giết thần, gặp ma giết ma mà thôi.
Hắn thật sự muốn xem thử Thần Hoàng nhất mạch có thể đại diện truyền thừa cho Cửu Tiêu môn giờ có trình độ như thế nào.
“Cửu Thiên, cậu nói cho tôi đi.
Thấy Cửu Thiên chưa nói gì đã quay đi, Đông mập vội vàng hỏi.
Cửu Thiên trả lời: “Không cần, cách của tôi không ai dùng được. Không phải ai cũng có cơ thể mạnh mẽ như tôi. Đều do tôi đổi bằng cả tính mạng”
Phong Tuấn Kiệt mỉm cười gật đầu, tuy Cửu Thiên nói như rất oai phong lẫm liệt, thế nhưng hắn ta và Đông mập đều hiểu con người Cửu Thiên.
Có thể nghe thấy ngay rằng Cửu Thiên đang qua loa với họ. Tuy nhiên, hai người không tiếp tục hỏi, bởi vì Cửu Thiên không nói, hẳn là có liên quan đến chuyện gì đó mà Cửu Thiên không muốn nói cho bọn họ biết.
Nếu không với mối quan hệ tốt giữa bọn họ, vậy chút chuyện nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.
Đông mập dứt khoát đổi chủ đề, hắn ta đuổi theo Cửu Thiên, hỏi: “Cửu Thiên, lúc vừa tiến vào Hỗn Độn cậu đã nhìn thấy cái gì?”
Cửu Thiên chậm lại, hỏi: “Nhìn thấy cái gì? Đó không phải đều là ảo giác sao? Điều này có quan trọng không?”
Đông mập nói: “Nói quan trọng cũng quan trọng, nói không quan trọng cũng không quan trọng. Khi lần đầu tiên một người bước vào Hỗn Độn, tất cả các đại đạo trong thiên địa sẽ xâm nhập vào cơ thể hắn và cọ rửa. Cậu cứ nghĩ thiên địa đang quan sát ấy, sau đó cậu có thể thấy một cái gì đó khác. Theo truyền thuyết, những điều nhìn thấy, có
liên quan đến tiềm năng của người này. Tiềm lực càng lớn, những thứ nhìn thấy càng tráng lệ. Khi tôi mới bước vào, tôi đã nhìn thấy một đại dương rộng lớn và Đại trưởng lão nhận định rằng tôi có thể trở thành một cường giả cực hạn. Khi sư phụ Ngô Tân của cậu bước vào, ông ta đã nhìn thấy mặt trời và trăng sáng, không ai biết điều này có nghĩa là gì. Nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng ông ta cũng đã trở thành khí võ song tu.
Cửu Thiên há hốc miệng, không ngờ còn có cái cách nói này.
Hắn quay đầu lại nhìn Phong Tuấn Kiệt: “Phong huynh, anh nhìn thấy gì?”
Phong Tuấn Kiệt đắc ý cười nói: “Một ngọn núi cao, chắc chắn hơn vạn trượng. Tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống đám người thờ phụng bên dưới.
Đông mập tiếp lời nói: “Cho nên ta mới nghĩ sau này để Phong Tuấn Kiệt tiếp quản vị trí tông chủ của Cửu Tiêu môn. Tiềm năng của nó, e rằng thậm chí còn lớn hơn tôi”
Cửu Thiên gừng nói, ngậm miệng lại.
Thấy vẻ mặt Cửu Thiên thay đổi, Đông mập lại hỏi: “Thế nào? Cửu Thiên, cậu có thấy có gì đặc biệt không? Hoặc, cậu không thấy gì cả?”
Phong Tuấn Kiệt và Đông mập đều chờ đợi câu trả lời của Cửu Thiên.
Cửu Thiên không biết nên nói gì, hắn quả thật nhìn thấy cái gì đó, nhưng thứ đó quá lớn.
Cửu Thiên ngừng một lát rồi trả lời: “Tiền bối, Phong huynh. Tôi e rằng những gì tôi thấy không hoàn toàn giống với những gì các người thấy”
“Tôi thấy cả thế giới!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất