Thoáng cái đã qua hai ngày, Cửu Thiên cuối cùng cũng đi ra từ trong Vân Nhai thiên cung.
Thời gian hai ngày đối với người có cảnh giới Võ Tôn mà nói, về cơ bản không thể tu luyện ra thứ gì. Cao thủ có cảnh giới này, tùy ý nhập định một lần, thời gian cũng chắc tính bằng năm mới đúng.
Nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, dường như loại nhận thức cơ bản này không áp dụng cho hắn được.
Sau khi Cửu Thiên đi ra từ trong Vân Nhai thiên cung, ngay cả thất trưởng lão cũng nhìn ra, tu vi của Cửu Thiên tuyệt đối lại tăng lên, chỉ thấy khi Cửu Thiên đi ra, khí thể không thể hoàn toàn thu liễm và đạo chi lực đang hò reo ở xung quanh, dường như đang triều bái với Cửu Thiên.
Thời gian hai ngày này, Cửu Thiên chắc chắn lại tham ngộ được cái gì đó.
“Cảm ơn thất trưởng lão!”
Sau khi đi ra, Cửu Thiên nhìn một cái thì thấy thất trưởng lão đang đợi mình. Cửu Thiên vừa cười vừa bày tỏ lòng cảm ơn với thất trưởng lão.
Thất trưởng lão hoàn toàn không biết nên nói gì cả, nhịn một lúc lâu, ông ta mới nói ra hai chữ khô khốc với Cửu Thiên: “Không cần!”
Thất trưởng lão phất tay, đi xuống dưới núi, căn bản không nguyện ý nói thêm câu nào với Cửu Thiên.
Cửu Thiên cũng nhìn ra thất trưởng lão này e rằng đã sắp tức điên rồi.
Cửu Thiên nở nụ cười, lớn giọng hỏi: “Thất trưởng lão, xin hỏi ải thứ tư, tôi phải tới ngọn núi nào?"
Thất trưởng lão nói mà đầu không khoảnh lại: “Núi Cảnh Tiêu!”
Cửu Thiên lại cảm ơn, sau đó bay lên, hóa thành lưu quang bay về phía của núi Cảnh Tiêu.
Ở núi Lãng Tiêu, mấy đệ tử cũng nhìn thấy Cửu Thiên rời đi.
Bọn họ vội vàng hỏi thất trưởng lão: “Trưởng lão, Cửu Thiên đã đi, chúng ta cần đi theo không?”
Thất trưởng lão đi như bay xuống dưới núi, không có trả lời.
Mấy đệ tử nhìn nhau, cho tới khi bóng dáng của thất trưởng lão biến mất ở trong tầm mắt thì bọn họ mới vội vàng bay lên.
Thất trưởng lão có đi hay không bọn họ không quan tâm, nhưng bọn họ nhất định phải đi xem.
Không lâu sau, tin tức Cửu Thiên tới núi Cảnh Tiêu thách thức ải thứ tư đã truyền khắp cả Thần Hoàng nhất mạch.
Tất cả đệ tử nhận được tin lũ lượt đi tới núi Cảnh Tiêu.
Lúc này, trên núi Cảnh Tiêu.
Cửu Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn xung quanh.
Tất cả đệ tử của núi Cảnh Tiêu vây ở hai bên, nhìn Cửu Thiên, trong mắt đều mang theo cảm xúc phức tạp.
Núi Cảnh Tiêu và núi Lãng Tiêu khác nhau rất nhiều, nơi này không có cung điện, không có kiến trúc nguy nga tráng lệ. Chỉ có căn nhà nhỏ rải rác trong núi và các võ giả mặc áo xanh cầm trường kiếm.
Cho Cửu Thiên cảm giác có hơi giống Nhất Nguyên viện của năm đó.
Đám người lục trưởng lão nghe tin chầm chậm tới, nhìn thấy Cửu Thiên đứng trong đám người. Lục trưởng lão đanh giọng nói: “Cửu Thiên, đợi chút. Đợi các vị trưởng lão tới, ải Đăng Thiên thứ tư này sẽ chính thức bắt đầu.
Lục trưởng lão nói năng nhẹ nhàng, tướng mạo nhìn trông cũng ôn hòa không ít. Một bộ đồ đơn giản trên người, cũng không hoa lệ, liên hệ với trạng thái của núi Cảnh Tiêu, Cửu Thiên đại khái biết đây chắc là một khu đất thanh tu.
Đối với loại người này, Cửu Thiên vẫn khá tôn kính. Hắn cúi người nói: “Nghe theo lục trưởng lão!”
Lục trưởng lão gật đầu đáp lễ, phất tay kêu đệ tử ở xung quanh chuyển bàn ghế tới, vậy mà kêu Cửu Thiên ngồi xuống.
Điều này khiến Cửu Thiên không ngờ, lục trưởng lão ngồi ở đối diện Cửu Thiên, thản nhiên nhìn Cửu Thiên nói: “Nhân lúc trước khi các vị trưởng lão chưa tới, tôi giảng giải trước cho cậu, cái hôm nay cậu phải đối mặt là gì, mong cậu nghe kỹ, đừng có bỏ sót, tôi chỉ nói một lần
Cửu Thiên gật đầu nói: “Rửa tai lắng nghe.
Lục trưởng lão phất tay bày bảy chiếc ly trên bàn, sau đó lấy ra một sợi vòng tay bằng ngọc, gỡ ra từng viên ngọc ở trước mặt Cửu Thiên.
Lục trưởng lão lần lượt đặt bảy viên ngọc này vào trong bảy ly trà.
Sau đó, ông ta nói: “Vật này chính là một kỳ bảo tôi tìm được ở khu vực hỗn loạn. Có tên là Thất Tình Nội Thương châu. Bảy viên ngọc, lần lượt đại diện cho thất tình của con người gồm hỷ - nộ - khổ - kinh – khủng – bi! Bây giờ tôi đặt bảy viên ngọc này vào trong ly trà, dùng thêm nước Hỗn Độn, ngâm thành bảy ly trà tình. Ải thứ tư này của tôi là muốn cậu, ở trước mặt mọi người, dựa theo thứ tự uống hết bảy ly trà này!”
Cửu Thiên cười nói: “Chỉ uống trà ư? Không ngờ ải thứ tư còn đơn giản hơn ba trận trước.
Lục trưởng lão lắc đầu nói: “Cậu sai rồi. Ải thứ tư của tôi là cái bẫy tuyệt sát. Trên thiên hạ sợ rằng không ai có thể vượt qua. Thất tình của người chính là nền tảng để lập hồn. Là người có tình, có tình thì có điểm yếu. Tu vi của cậu cái thế nhưng một khi dính tới thất tình lục dục, vẫn không thể vượt qua. Cậu có thể có thủ đoạn ngút trời, nhưng chỉ cần bị đánh trúng điểm yếu thì sẽ chết tại chỗ.
Đồng tử của Cửu Thiên hơi co rút, nói: “Vậy nên, tôi nhất định không thể uống hết bảy ly trà này đúng không?”
Lục trưởng lão nói: “Phải. Con người không thể cắt đứt thất tình lục dục, cho dù là ma đầu mất đi nhân tính nhất cũng không làm được. Cửu Thiên, uống ly trà này, cậu sẽ chấp nhận sự khảo nghiệm đáng sợ nhất trên thế gian này. Nó không phải tới từ bên ngoài, mà tới từ nội tâm của mình. Cậu có thể sẽ nhìn thấy chuyện tốt đẹp nhất trên đời này, sau đó chìm đắm vào trong đó, mãi mãi không rút ra được. Cũng có khả năng nhìn thấy cảnh tượng cậu sợ hãi nhất, sau đó nội tâm sụp đổ, chết tại chỗ. Vậy nên, tôi khuyên cậu, cậu đã qua ba ải, chiến tích lẫy lừng, cũng sẽ không ai nói cậu mất mặt nữa”
“Nói rất hay!”
Trên bầu trời, lại có giọng nói vang lên.
Lại là đám người nhị trưởng lão lũ lượt tới. Bọn họ vừa tới thì nghe thấy lục trưởng lão đang khuyên Cửu Thiên thu tay.
Nhị trưởng lão đương nhiên rất ủng hộ, nếu lúc này Cửu Thiên tự nhận thua thì là chuyện quá tốt.
“Cửu Thiên, cậu là đệ tử của Cửu Tiêu nhất mạch, đã làm rất tốt rồi. Nhận thua như này, cũng không có ai nói gì cậu, tôi cảm thấy có thể không cần mạo hiểm như này”
Lời nói của nhị trưởng lão chân thành, nhưng Cửu Thiên chỉ cười cho qua.
Sau đó Cửu Thiên nói: “Đã ải thứ tư rồi, đâu có khả năng nhận thua chứ? Các vị trưởng bối, nếu đã tới đủ thì tôi thử trà thất tinh của lục trưởng lão.
Lục trưởng lão thấy Cửu Thiên nghe hết giải thích của mình, vậy mà có vẻ mặt tự tin, cũng khẽ lắc đầu.
Ông ta thật sự không muốn giết chết một người trẻ tuổi có thiên tư trác tuyệt như này. Nhưng lại không thể làm gì được!
Phất tay, lục trưởng lão vậy mà cưỡng chế tóm Hỗn Độn chi khí ở xung quanh ở trong tay.
Sau đó ngón tay hơi thay đổi, một dòng nước trong rơi xuống trong bảy ly trà trước mắt,
Nước chạm vào ngọc, hóa thành bảy màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Cửu Thiên thuận tay cầm một ly lên, nói với lục trưởng lão: “Hỏi một câu, ngọc thất tình nội thương là pháp khí ư?”
Dứt lời, Cửu Thiên đã uống cạn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất