Mở núi chia biển đối với Cửu Thiên mà nói, thực ra đã không còn gì là thử thách nữa. 

Cứ trực tiếp rút hết nước trong hồ Động Minh ra, ngay cả A Vân nói không chừng cũng có thể làm được. 

Đương nhiên, từ bên ngoài nhìn lại, một màn này cũng cực kỳ đồ sộ. 

Lại giơ tay, tất cả dòng nước thế mà nhanh chóng ngưng đọng, hội tụ trong tay Cửu Thiên. 

Chỉ trong chốc lát, dòng nước này đều đã hóa thành một viên châu trong tay Cửu Thiên. 

Ngưng tụ nước biển thành một viên đan thì còn cần một chút đạo chi lực. 

Đám người Hoàng Phủ Tường xem mà đôi mắt sáng rực. 

Từ chiêu thức của Cửu Thiên có thể nhìn ra đan pháp của Cửu Thiên cực kỳ siêu phàm. Kỹ thuật này rõ ràng chính là dùng trong lúc luyện đan. 

Dễ dàng, tự nhiên, vô cùng tiêu sái. 

Điều này lại khiến một luyện khí sĩ chính thống như Hoàng Phủ Tường nhìn ra được điểm đặc biệt. 

Làm xong những thứ này, Cửu Thiên liền theo đám người Hàn Liên sư huynh cùng nhau nhìn vào đáy hồ Động Minh. 

Liếc mắt một cái nhìn lại, quả nhiên, đúng thật là có một hang động đen nhánh, thoạt nhìn giống như một hố trời! 

Hàn Liên cười nói: "Cửu Thiên sư đệ, vừa rồi khi ở trên mặt hồ lại không thể nhìn thấy hang động này. Đệ thông qua biện pháp nào mà phát hiện ra thế? 

Cửu Thiên cười mà không nói, nhưng nhìn hang động này, sắc mặt lại hơi biến đổi. 

Cho dù là khi thấy Tiết thánh, sắc mặt của Cửu Thiên cũng không đến nỗi khó coi như vậy. 

"Nhanh nhanh nhanh, còn chờ gì nữa. Đã tìm thấy cửa vào rồi. Chúng ta xuống đi!" 

Nói rồi, Hàn Liên sư huynh dẫn đầu bay về phía cửa động. 

Đám người đại sư huynh cũng cười hi hi đuổi theo. 

Nam Cung Lệ nhẹ giọng dò hỏi Mục Khả: "Là nơi này à?" 

Mục Khả liên tục gật đầu nói: "Ừm ừm, cảm giác ở nơi này cực kỳ mãnh liệt. Chính là từ cửa động này truyền ra" 

Nam Cung Lệ nghe vậy cực kỳ vui mừng, nhìn về phía Cửu Thiên nói: "Cửu Thiên huynh, vẫn là anh lợi hại. Ma tu tìm lâu như vậy, mà cũng không tìm thấy. Còn anh thì tìm thẳng đến nơi. Anh thật lợi hại!" 

Cửu Thiên khẽ cười hai tiếng nói: "Sợ là không đơn giản như vậy. Thôi, đi vào một chuyến đi. Cũng để cho xác định suy nghĩ của tôi!" 

Nói rồi, cả đám Cửu Thiên đã dừng lại ở cửa động. 

Nhìn vào cửa động sâu thẳm không biết dừng lại ở đâu, Cửu Thiên nói: "Tình hình bên trong thế nào, chúng ta cũng không biết. Có lẽ sẽ có nguy hiểm. Cho nên A Vân, Huyễn Tầm, các cô đứng bên cạnh tôi, Nam Cung Lệ, anh bảo vệ Mục Khả cô nương cẩn thận!" 

Nam Cung Lệ gật đầu nói: "Những lời này anh đã nói không biết bao nhiêu lần rồi. Nhanh vào đi thôi!" 

Cửu Thiên ừ một tiếng, dẫn đầu đi vào trong động, đồng thời ném thủy đan châu ra ngoài. 

Dòng nước ngút trời lại một lần nữa xuất hiện, đám người Hàn Liên vội vàng đi vào trong động. 

Chậm rãi bước về phía trước, bốn phía có vẻ đều trống không, con đường rộng lớn, chỉ có lại vách động đen nhánh hai bên. 

Tia sáng yếu ớt hắt lên người mọi người, khiến cho bốn phía đều được chiếu sáng, lúc này mới có thể thấy rõ ràng tất cả. 

"Gì vậy, vách động này quả thực là không bình thường, tuy rằng cứng rắn, nhưng lại là một khối hoàn chỉnh" 

Hàn Liên sư huynh gõ trái rồi lại gõ phải, cười ra tiếng. 

Bỗng nhiên hắn dùng sức đánh một chưởng lên vách động. Lực lượng cũng không nhỏ, tiếng vang cũng không nhỏ, nhưng trên vách động lại không hề để lại một dấu ngón tay nào. 

"Cứng rắn, những thứ ở đây thật không bình thường. Còn cứng hơn cả bên ngoài! Má, tôi thật sự muốn đào một khối mang về đó!" 

Hàn Liên sư huynh toét miệng nói. Cũng không biết bởi vì tìm đúng nơi nên vui mừng, hay là hắn cảm thấy có hứng thú với nơi mới lạ, cảm thấy hưng phấn. 

Càng đi sâu vào trong, con đường lại càng rộng mở. 

Không có gì thay đổi, cũng không có cảnh sắc gì. Đến cuối cùng lại rộng lớn, giống như hoang dã vô biên vô tận, căn bản không nhìn tới bất kỳ thứ gì. 

"Nước Thần này cũng thật là kỳ quái, còn có một nơi như vậy. Một tầng hầm bất thường như vậy, lại chưa từng có ai tới hay sao?" 

Phong Tiểu Kiệt tỏ ra vẻ rất khó hiểu. Bọn họ cảm giác đã đi vào lòng đất không biết bao lâu rồi. Một là không thấy được nham thạch đất đai, hai là không thấy được dòng nước dung nham. 

Lòng đất của cả nước Thần, chính là trống trải như vậy. 

Cửu Thiên nhíu chặt mày, hắn nhìn hết bốn phía xung quanh lại như đang suy tư gì đó. 

Xem ra rất có thể hắn đã đoán đúng rồi. 

Cũng không biết đi về phía trước bao lâu, vẫn không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì. 

Cảnh sắc xung quanh cũng không hề thay đổi chút nào. 

Hàn Liên sư huynh không nhịn được nói: "Chúng ta đã đi bao nhiêu ngày rồi. Ở đây cũng không có sao trăng, cứ đi tiếp như vậy, ở đâu là cuối chứ, chẳng lẽ chúng ta trúng ảo cảnh gì rồi!" 

Đại sư huynh ấn dầu Hàn Liên sư huynh nói: "Hàn Liên sư đệ, đừng có nói linh tinh nữa, chỉ tối một chút mà thôi. Vậy mà đã đánh bại được đệ rồi sao? Cửu Thiên sư đệ chưa nói dừng thì phải tiếp tục đi." 

Cửu Thiên đi ở phía trước, cao giọng trả lời: "Không phải là ảo cảnh. Chúng ta vẫn luôn đi về phía trước. Chẳng qua, nơi này thật sự quá rộng mà thôi. Ủa!" 

Đang nói, chợt Cửu Thiên chợt dừng bước lại. 

Mọi người vội vàng ngừng lại theo, Hàn Liên sư huynh kinh ngạc hô lên: "Sao vậy, Cửu Thiên sư đệ. Đệ phát hiện ra gì à?" 

Cửu Thiên chỉ vào cuối tầm nhìn nói: "Có ánh sáng!" 

Mọi người lập tức giương mắt nhìn lại, mấy người thị lực tốt nhất nhìn một hồi lâu, cuối cùng thấy được một chút ánh sáng. Tức khắc tán thưởng thị lực của Cửu Thiên cực tốt, thế mà cũng có thể phát hiện ra! 

"Di!" 

Không cần Cửu Thiên nhiều lời, mọi người lập tức đi về phía ánh sáng. 

Lại không biết chạy bao lâu, nhìn thấy ánh sáng kia càng lúc càng sáng, càng lúc càng rõ. 

Tươi cười trên mặt mọi người cũng càng lúc càng tươi! 

Bỗng nhiên mọi người đi tới nơi có ánh sáng. Nhìn ánh sáng lóa mắt này, không hề do dự mà bước thẳng đi vào. 

Ngay sau đó, cảnh sắc trước mặt đột nhiên thay đổi. Xuất hiện trước mặt là một gian phòng nhỏ, hoa cỏ đầy đất, còn có một nam tử mặc quần áo trắng trên đầu có sừng, đang ngồi trước cái bàn mọc đầy hoa tử đằng, cười cười thưởng trà. 

Đột nhiên, nam tử nhìn thấy đám người Cửu Thiên xuất hiện, cũng rất kinh ngạc. 

Suýt chút nữa hất cả nước trà trong tay đi! 

Ngay sau đó nam tử cất cao giọng nói: "Ai!" 

Giọng nói hùng hồn, lập tức khiến cho đám người Hàn Liên sư huynh đầu đau như muốn nứt ra. Cửu Thiên đứng đằng trước trả lời: "Ngươi là ai!" 

Giọng nói của Cửu Thiên không lớn, lại dùng vài phần thần hồn chi lực. 

Ánh mắt nam tử sắc bén, cảm nhận được lực lượng của Cửu Thiên, tựa hồ cực kỳ kinh ngạc. 

Ngay sau đó nam tử nói: "Tại hạ Vương Thiên Điển, là nhân sĩ nước Thần, đây là nơi ta bế quan tu luyện, sao các vị lại xuất hiện ở đây?" 

Cửu Thiên tiến lên vài bước, nhìn vào mắt Vương Thiên Điển nói: "Tại hạ Cửu Thiên, ngẫu nhiên đến đây, xin thứ cho chúng ta mạo phạm, Vương huynh là người nước Thần sao?" 

Vương Thiên Điểu nghe được tên Cửu Thiên, đồng tử hơi hơi co rút lại, nói: "Ta đương nhiên là người nước Thần rồi" 

eyJpdiI6InM1NnBNNXZJYkpmaVF0ZDNuVUJRaUE9PSIsInZhbHVlIjoibUl1TGtFRnU4UEVLdlJhSnpWRGJMa01TcVlSeGNTVW5EVllRcGhuWHh2MFdXVFRIUEtpc1wvYVVDNExPTHNJZk8wTFZKeU84ejI4SURrZ1N3NjdBV0g4UmFkVnRUNlJPWEtOQkIyaW1RVzJxVjA3RmNhSkprOEFUTlppR2w1UmZWQ0VEbVJOWDJcL2hNajFrbmh4K1hzTWFRWWQ5aWx1MTNnUVZyekR6cldhQXhmUDdlWDVOZlowQTc2dmk4cjBjanBXdTFCZmRjckUwVkhQR3diQ3JHV0l3Q3ZYZlNDaVMzYmdvQ0VjTEI5SVwvSU1EVjUxM244UFNjUFFrbHM3NkdtUkVHeWZCS1BleG5wbHJycEdSNU5mdTNIaTYwUXZKOFh0blpWcndCOUJCQnRGUHBidXlRVTRcL1RiOXM0VFVVQThZZHVDWjRFdXpYRExPZHRER2ZkUE0zK0tNYlpyV0JPN1dyNVhFZWZCb0J2VVAzMEx1a2JTREJVTWhwRWZNU295OTkyVkkrYkNMS3JUR0xXWUxOeEhIOXQ4aUNWakRKU0U2dnFmODhSMW04WmV6OWRSbnA0eFFucGdWM0pSc1hGZkNEdGMwbGNNYXg4SWVyTis3Wk8wWG5NTzRDb3d1UGFcL3VnUzhFOGppRjFEalNYZnZ0RzlFODRONFl6enZla3drUlJYR2Vibk9XN25PZTJqNE9rNXNFdzFjSUNOa0JpMGpcL0RtZUoyYlV2eWdMdmpIcWc3Y01XaUhVVjd4M3pJYTFiIiwibWFjIjoiZmU5YmFlN2Q1NDJkYzQ5Y2FkNzBjZmRhZDc4NjQwZThhZmE1NjFhNTczMDk5YjA0ZmQyZjAyN2IzYjNmNDk5MyJ9
eyJpdiI6Im5ESU9pSEhmc1ZWSDE1ODUycEVEWVE9PSIsInZhbHVlIjoiSFFwd1VUTnZ4bU5uWllralZKXC9oN2g3TjVmOGZ5Tlp2Tm9qV1ZxaVNaR1JEVVZmV3NLY0JLdFhmWTlDbnlUU0d2eTR6WVB5NFlST0RmRTU4eWw2alpWaHR5cWFLQmFOQmVXUUhcL0pNQnV2TytUSlhRVlVSdXdDM1dURm55Q3dmRGQ5OWtycHBnYmRWTkFJdkc2UjV0ZlQ4M2EzN3QwT1ZFUHBIc3FieXFcL2VHZ1ZraXQyOUZTTERJa3h6S29rYThTeURMRm1NbXMxc1FKYnkwbnlxRyt3R1BvVkJGZkNtcnJiOEI0R3pBZlg2V2tUVWMyTWxoaVlyTE5MRVZoTnI2bUpWMlwvNG13VTZoVVJQSm12QUEwc0FETEhLSjgyUFN3cFNndFwvK3ZXMGJxQkF4bHdJa0REWGFBUGNhejhlTnJNTERNM0U0S29LMkNXMG9NR1wvc2M1dDlUQ2hqZGVrK2gzSEtPTkwwSVRhalNDcm5RWE5PTk5icjR3K0lrRTJTbHVDUzQ5WmM0ODIwWk8rY1QycDIyaW1HWjFUUlNcL1wvNGJtclpVamlQdVNDR1dvQlhCMnRKejNCZUtWY3JUbEo2Wmx2VUwxRjBhN2prMDZLV3B2cjYzTUhLTEN3R1dwK2RUUko1cG1SbjVcL1NJeEFRZVNoY1wvYXNZTEh0cXV6RnlreFhlQmw4Y0tGbzBnNlZ1TmZ1OWFhNUFWQzJKbWtmMEIyY2hTbTVpb1BnMmhJV3g1V1B4OE9Ga05GUVppTkMxMmJRREdMRDdzemZHdGlMazlmZk52WGp4aVE9PSIsIm1hYyI6ImQ5NDFmMzNjNzgwN2ZjNmI4OWNlZWVhMGE3ZjE1Yzk2NjU2YjM5OTBjNjdiZjBmYjYzNTc5MWY1OGRmNzUyZTcifQ==

Hàn Liên sư huynh vừa định trả lời. Cửu Thiên lại ngăn hắn ta lại, cười nói: "Chúng ta không phải người nước Thần."

Ads
';
Advertisement
x