Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang vọng khắp nơi này: “Lập tức buông tay cho tôi!!”  

 

Những người vây xem lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy lão hầu hộ đạo của nhà họ Trương chạy nhanh như bay trong màn đêm, lập tức xuất hiện tại nơi này.  

 

Vẻ mặt của lão hầu hộ đạo lạnh tanh, vừa rồi ông ta phát hiện Trương Bác Luân không ở trong phòng đã biết nguy to.  

 

Thế là ông ta vội vàng chạy tới, hoàn toàn không ngờ bản thân lại nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang bị Bạch Phi Vũ bóp cổ nhấc lên giữa không trung, điều này khiến ông ta vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.  

 

Ông ta ngạc nhiên vì cậu chủ nhà mình không phải là đối thủ của Bạch Phi Vũ, nhưng cũng rất tức giận khi cậu chủ bị đánh thành như vậy.  

 

“Ông nói gì cơ?”  

 

Lâm Phong không vội buông tay mà thích thú nhìn lão hầu nhà họ Trương.  

 

“Bạch Phi Vũ, cậu chỉ là người thừa kế của kiếm tôn áo trắng mà thôi, chúng tôi chính là người nhà họ Trương. Ngay cả vào thời đại thượng cổ, kiếm tôn áo trắng cũng chẳng là gì trong nhà họ Trương chúng tôi!”  

 

“Vì vậy bây giờ cậu mau buông cậu chủ nhà tôi ra, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất của cậu, đừng có tự rước họa vào thân.” Lão hầu hộ đạo lên tiếng đe dọa.  

 

Ông ta vừa dứt lời, những người xung quanh đều âm thầm gật gù đồng ý lời nói của ông ta.  

 

Nhà họ Trương quả thật rất mạnh, gốc rễ sâu đến không lường được.  

 

Hơn nữa, gia tộc bọn họ chắc chắn có một lão quái vật Độ Kiếp đỉnh phong, là một trong những trụ cột của Nhân tộc, chắc chắn không phải là người mà một tên tán tu tầm thường như Bạch Phi Vũ có thể trêu chọc vào.  

 

Bọn họ còn nghe nói trong trận chiến lớn lần này, những tên đầu sỏ đã khiến người bảo vệ ranh giới của Nhân tộc bị tổn thất và các đại năng hơn người đổ máu có bóng dáng của Cổ Tổ nhà họ Trương và nhà họ Vương.  

 

“Nhà họ Trương lợi hại đến vậy à?” Lâm Phong nhướng mày.  

 

“Cậu không thể tưởng tượng nổi sự lớn mạnh của nhà họ Trương chúng tôi đâu. Bây giờ cậu buông Bác Luân xương và quỳ xuống cầu xin, tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra.” Lão hầu hộ đạo lạnh lùng nói.  

 

Trương Bác Luân đang bị Lâm Phong bắt lấy cũng khinh thường cười lên. Đúng là một tên tán tu vừa đáng thương và thảm hại, cho dù có thể đánh bại anh ta thì sao chứ?  

 

Trên đời này, mọi người trước giờ đều không dựa vào thiên phú gì cả mà chỉ dựa vào bối cảnh gia đình. Có những người từ lúc sinh ra đã đứng trên vạch đích mà những người khác không bao giờ với tới.  

 

“Nghe thấy chứ? Còn không mau buông tao ra rồi quỳ xuống cầu xin đi!” Trương Bác Luân cười nhạo nói.  

 

“Anh rất kiêu căng đấy.” Lâm Phong đáp lại.  

 

“Đó là bởi vì tao có bản lĩnh để kiêu căng, còn mày thì không.” Anh ta nói với vẻ mặt nhăn nhó.  

 

“Vậy à?” Lâm Phong ngước mắt, tay phải đột nhiên dùng sức.  

 

“Răng rắc!”  

 

Trương Bác Luân bị bóp gãy cổ, một thần hồn vừa bay ra khỏi thi thể anh ta đã bị Lâm Phong một tay bắt lấy, sau đó nghiền nát thành vô số linh hồn li ti.  

 

“Đáng tiếc…”  

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, nếu có thể hấp thụ tinh khí bản mệnh của Trương Bác Luân, dù không thể đột phá đến Hóa Thần trung kỳ cũng chẳng kém bao nhiêu.  

 

Nhưng bây giờ có nhiều người ở đây đến vậy, hơn nữa còn có Cố Tổ của Ma Thần Tộc ẩn nấp trong bóng tối. Anh không tiện sử dụng Hấp Tinh đại pháp để tránh gây thêm phiền phức.  

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này lập tức im bặt, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin nổi.  

 

Chết… Chết rồi ư?  

 

Cậu cả nhà họ Trương hôm nay vừa đến Ma Thần Tộc cứ như vậy bị giết chết rồi ư?  

 

“Cậu… Cậu dám giết cậu chủ nhà tôi à!”  

 

Đôi mắt của lão hầu hộ đạo nhà họ Trương đỏ bừng, ông ta tức giận hét lên, cơ thể gầy gò bùng phát một nguồn sức mạnh khó tin.  

 

Vẻ mặt của Lâm Phong trầm xuống, anh triệu hồi thanh kiếm bản mệnh và biến thành hàng trăm nghìn kiếm ảnh bảo vệ bản thân.  

 

Đây là ông lão còn mạnh hơn cả Mộ Dung Thuận Thiên, cho dù không đến mức Đại Thừa hậu kỳ nhưng chắc chắn không hề kém cạnh.  

 

“Đồ ngốc, làm việc mà chẳng biết nghĩ đến hậu quả gì cả! Bây giờ xem anh làm thế nào, tôi sẽ không lo cho anh đâu đấy.”  

 

Lúc này, giọng nói hả hê của Tiểu Tháp vang lên trong đầu Lâm Phong. Anh không nói lời nào, chẳng thèm để ý đến Tiểu Tháp.  

 

“Mau đền mạng cho cậu chủ đi!” Lão hầu hộ đạo của nhà họ Trương giận dữ hét lên và vung tay đánh về phía Lâm Phong.  

eyJpdiI6ImJpRzRCbm9TUVM0T1U5RjJObXpaRUE9PSIsInZhbHVlIjoibFJGdVwvYjRSU2pBcnVJRDc0MGJ5bnRoblgybHl5S3EzWVplS3VQQ0NXU05nUzhnd1E5ZzJBQnNPMmhwZzdiXC96IiwibWFjIjoiZWQ2NmJiZmUxZmM1Mzg5YWEzN2EyNWFiNjgxNjAwMzkzNjIyY2ZkNGM4NzY1ZTUyN2M0Y2U0ZTk0ZDgzMmYwZSJ9
eyJpdiI6InNJRG9UQ3hIRDZIckJXREFcL013QmZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdCRzdwaTd4d2dUUFdPOStGdlhKSCsrcXUxSEVJMHZia3VsVXJpZmRjazMzcHpjamkrWDZlQytOUGQxRnRFUUprTFwvb25JNnpLNDZtXC9hK0ZoR25PZHlaN3VOUVlZQm02ZGZWWFY5WjcrNnJzZjhCUXY0U1dwcXQzSXpIdHBHcFAyT0ZraUp0ZXd1dU80Y0UrQWtoRmZwUU5FeEtSRHAxVmZpbFZEVk42VDFnRVR3OTRFWUgweXRuOGRcL2VBNDB6UTd2QlhUT2RtN3FzMStXNEg4TFd6cHdGVjdPdlZXZVhiNVhuMldoSm5uakRpTFNUQm9yenhvdWhxU3JyVUNaMWN2Q3dnR3V6Z0NIM296N2dDdnc2TG1jQnJ1bFJoYWhsRGdYZjFtV1Y1cTRPNFBORWdiYjhoSEJpWE92S29SdHgwelRwM1BRZFgwUUVreSt4UnRxS0pLbXlESGFVSlFPdm0rNmZnSmdaMzlmXC9CWXJJTytoSWQ5YWdDNzU5Q29xNzBrOFBIeEtYZzBWK0pqQ3Z4bFwvQmcrUT09IiwibWFjIjoiZGNlYmZhZDgwOGM2OTRlNjQ1MmExYTZkYmY4ZWM5YzhiNjc2NTllZGQzZjE3ZmQzNjZkYTFlYTI0MDU0NGZjNCJ9

Trên mặt Lâm Phong hiện lên vẻ chấn động khi thấy đòn tấn công đáng sợ này, nhưng anh không hề hoảng loạn mà thản nhiên ném tháp Thiên Ma ra ngoài.

Ads
';
Advertisement
x