"Chủ... Chủ nhân, cuối cùng người cũng đã trở về."
Lúc này, tháp Thiên Ma bỗng run nhẹ, rồi phát ra một giọng trẻ con non nớt.
Chỉ là giọng nói ấy vô cùng yếu ớt và mờ nhạt, như sắp tan biến bất cứ lúc nào.
"Chủ nhân, người đàn ông này là chủ nhân của tháp Thiên Ma."
Tại tổ địa của Ma Thần Tộc, có một lão quái vật kinh hãi kêu lên.
Mọi người đều biết rõ, ngoài Bạch Phi Vũ, tháp Thiên Ma chỉ có một vị chủ nhân.
Người đó chính là người vào thời thượng cổ sơ kỳ, vì muốn vượt qua Tiên Lộ, đã lấy trời đất làm lò, gom đủ kỳ trân dị bảo khắp tám phương, hiến tế hàng tỷ sinh linh để luyện ra tháp Thiên Ma, được xưng là người đàn ông đáng sợ gần thành tiên nhất trong lịch sử.
Thế nhưng theo truyền thuyết, người này đã thất bại trên Tiên Lộ, thân tử đạo tiêu.
Ngay cả pháp khí bản mệnh là tháp Thiên Ma cũng bị tổn hại, không còn huy hoàng như xưa.
Vậy mà...
Bây giờ là chuyện gì đây?
Chẳng lẽ người này vẫn chưa chết, đã thành công độ kiếp thành tiên rồi?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều sợ hãi đến tim đập chân run.
"Chủ nhân, người đã trở về."
Giọng Tiểu Tháp nghẹn ngào, như một đứa trẻ cô đơn trông ngóng cha trở về nhà…
Một vạn năm.
Nó đã chờ đợi suốt một vạn năm trời.
"Vù."
Tiểu Tháp run rẩy bay về phía thanh niên áo trắng, nhanh chóng tiến lại gần.
Nó muốn giống như năm xưa, nhào vào lòng người đó, nhưng lại phát hiện cơ thể tháp xuyên qua người thanh niên kia.
Đây…
Chỉ là một ấn ký thần hồn.
"Haizz..."
Thanh niên áo trắng khẽ thở dài, đôi mắt sâu thẳm ngước nhìn bầu trời xa xăm, trên khuôn mặt lộ ra nỗi buồn và sự phức tạp vô tận.
"Không... ta không muốn."
Tiểu Tháp dường như đã nhận ra điều gì, gào thét trong tuyệt vọng, không chịu chấp nhận hiện thực này.
"Ngươi không ngoan rồi."
Thanh niên áo trắng vươn tay khẽ vuốt ve thân tháp.
Tuy bàn tay như ngọc xuyên qua thân tháp, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy lố bịch, mà mang lại một cảm giác ấm áp.
Tiểu Tháp lặng lẽ rơi lệ, không còn nói gì, chỉ là khóc trong lặng thinh, cực kỳ đau lòng.
Năm xưa, người đàn ông này phong thần tuyệt thế, áo trắng như tuyết, vô địch cửu thiên thập địa, tất cả mọi người trước mặt hắn đều trở nên lu mờ.
Khi hắn còn tồn tại, đến Thần tộc cũng không dám xuất thế…
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn ngã xuống trên Tiên Lộ. Trong trận chiến đó, Tiểu Tháp cũng suýt bị hủy diệt, nhưng chính hắn đã liều mạng dùng hơi thở cuối cùng ném nó ra khỏi Tiên Lộ, và yếu ớt nói: "Nếu sau này có người vượt qua tầng thứ bảy, người đó chính là chủ nhân của ngươi."
"Hu hu hu."
Nghĩ đến đây, Tiểu Tháp càng khóc càng đau lòng.
Nó vốn tưởng rằng người đàn ông kia đã trở về, không ngờ chỉ là một đạo ấn ký thần hồn mà thôi.
Thần sắc Lâm Phong lúc này phức tạp.
Một khí linh mà lại khóc đau thương đến mức này, đúng là hiếm thấy.
Anh lặng lẽ nhìn người đàn ông áo trắng đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ...
Rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào?
Ở thời kỳ đó đã viết nên một truyền kỳ ra sao?
Thế nhưng, dù có mạnh đến đâu, cuối cùng vẫn chết trên Tiên Lộ, để lại tiếc nuối suốt đời.
“Hahaha, thì ra chỉ là một đạo ấn ký thần hồn, làm ta giật cả mình. Ta còn tưởng là chân tiên giáng thế.”
Lúc này, Ma Trọng Vân phục hồi tinh thần, phá lên cười.
Những người khác trong sân cũng xì xào bàn tán, cảm thấy xấu hổ vì vừa rồi bản thân hoảng sợ chỉ vì một đạo ấn ký thần hồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất