"Lên chiến trường Thượng Thương rồi sao?"
Lâm Phong khẽ lẩm bẩm.
Đối với chiến trường Thượng Thương, anh không hề xa lạ.
Bởi vì từ khi đột phá Kim Đan kỳ, anh đã được lão đầu dẫn lên Thượng Thương xem qua.
Lần đầu đặt chân lên Vũ Trụ Tinh Không, Lâm Phong còn cảm thấy vô cùng hứng thú và tò mò, anh từng để lại dấu chân trên mặt trăng, từng tiểu tiện trong không gian, thậm chí từng "giải quyết nỗi buồn" và nướng gà trên sao Hỏa...
Nhưng đi vài lần, anh cảm thấy chả có gì thú vị cả.
Vũ Trụ Tinh Không không có không khí, không có linh khí, không có sinh mệnh, chỉ có một vùng cô tịch và lạnh lẽo, hoàn toàn vô vị.
“Tiểu Tháp, chủ nhân của ngươi tên là gì?”
Lâm Phong hỏi trong lòng.
Tiểu Tháp có vẻ đang rất buồn, không trả lời.
“Chủ nhân mày năm xưa có phải đã đạt Độ Kiếp đỉnh phong? Khi ở Hoá Thần kỳ, có thể chém cả Đại Thừa sao?”
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
Tiểu Tháp vẫn không trả lời.
Lâm Phong cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức kiểm tra tháp Thiên Ma thì phát hiện tháp Thiên Ma đã hoàn toàn ảm đạm không có ánh sáng, không còn một chút thần tính nào như trước nữa.
Điều đó chứng tỏ Tiểu Tháp đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Phong không khỏi có chút thương cảm.
Trải qua từng chuyện vừa rồi, anh đã sớm xem Tiểu Tháp là một người anh em, một người bạn tốt.
Vậy mà giờ đây, vì cứu mình, người anh em đó lại rơi vào giấc ngủ sâu, làm anh cảm thấy xót xa.
“Có cách nào để khôi phục tháp Thiên Ma không?”
Lâm Phong trầm tư suy nghĩ.
Đúng lúc đó, đám người đang vây xem trong trường bỗng nhiên đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Lâm Phong và Ma Lị.
Trong lòng Ma Lị căng thẳng, vội nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Phong.
“Bạch Phi Vũ, chẳng trách từ trước đến nay cậu ngông cuồng như vậy, không biết sợ là gì, hóa ra là có quân bài tẩy này.”
Ma Lâm lạnh lùng nói.
“Triệu hồi chủ nhân đầu tiên của tháp Thiên Ma, muốn diệt cả Ma Thần tộc ta? Thật đúng là ăn gan hùm mật báo.”
“Bạch Phi Vũ, lần này ta xem cậu chết thế nào.”
“Chỉ một đạo ấn ký thần hồn, cũng dám vọng tưởng tạo phản sao?”
Ma Khung, Ma Tú cùng các thiên kiêu Ma Thần tộc đồng loạt nói lớn.
Lúc này, Bạch Phi Vũ gần như đã trở thành kẻ địch chung của toàn tộc.
Hầu hết các thành viên Ma Thần tộc đều cực kỳ căm ghét Bạch Phi Vũ, hận không thể xé xác hắn thành trăm mảnh, lăng trì xử tử.
Nếu không phải vì Lâm Phong, thì Ma Thần tộc làm sao lại mất mặt đến thế, thậm chí còn mất đi một vị Nhị Đại Cổ Tổ?
“Vẫn là câu nói đó thôi, trong thế hệ trẻ, tôi đã sớm vô địch, các ngươi nếu không phục, thì cứ việc lên đây chiến.”
Lâm Phong khẽ cười khinh miệt, chẳng thèm để đám người Ma Lâm vào mắt.
“Sắp chết đến nơi rồi mà còn dám ngông cuồng như vậy.”
Sắc mặt đám người Ma Lâm lạnh lẽo, nhưng chẳng ai dám ra tay trước.
Thứ nhất, là vì thực lực mà Lâm Phong thể hiện vừa rồi quá mức kinh người, không ai dám khẳng định bản thân có thể đánh bại được Lâm Phong.
Thứ hai, chiến trường Thượng Thương vẫn chưa rõ thế cục ra sao, bọn họ buộc phải đợi bốn vị Cổ Tổ trở về rồi mới tính tiếp được.
“Sao vậy? Các người chỉ biết mạnh mồm thôi à?”
Lâm Phong tỏ vẻ khinh thường, lại nói tiếp: “Thế này đi, các người cùng lên hết cả đi.”
Dù sao thì mọi chuyện cũng đến nước này rồi, anh chẳng cần giả vờ nữa, đơn giản là chơi tới cùng luôn.
“Vô lễ.”
Cuối cùng cũng có người không chịu nổi, quát lớn một tiếng, thi triển thần thông tối thượng, lao đến tấn công Lâm Phong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất