Tuyết Hồng Dao lạnh nhạt gật đầu, rồi chuyển ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Lâm Phong, hơi ngạc nhiên nói: “Tới Ma Thần tộc ta mà còn cải trang giấu mặt, đúng là có chút thú vị.”
Lâm Phong nghe vậy thì trong lòng siết chặt, còn những người xung quanh thì mờ mịt, không hiểu ý của bà ta là gì, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.
Tuyết Hồng Dao lại tiếp tục nói:
“Ngươi là ai, ta không muốn quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Lâm Phong trở nên nghiêm nghị.
Người phụ nữ này không chỉ mạnh, mà tâm cơ lại còn thâm sâu khó lường.
“Muốn sống, chỉ cần đồng ý hai điều kiện. Còn muốn chết… thì càng đơn giản hơn.”
Tuyết Hồng Dao khẽ nhếch môi đỏ như son, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Hai điều kiện?”
Lâm Phong nhíu mày.
“Đúng vậy. Thứ nhất, ta muốn ngươi chọn một trong hai đứa con trai của ta để trung thành. Thứ hai, ta muốn ngươi tự tay giết con tiện nhân đang đứng bên cạnh ngươi kia.”
Ánh mắt của Tuyết Hồng Dao lạnh lẽo nhìn về phía Ma Lị, trong mắt tràn ngập sát khí.
Ma Lị nghe xong không nói lời nào, nhưng trong lòng đã lạnh lẽo tột cùng.
Cô biết bản thân đã không còn đường lui, nhìn sang Lâm Phong, chuẩn bị chủ động chịu chết.
Nhưng lúc này, Lâm Phong lại cười lạnh một tiếng: “Tiện nhân chính là bà, cả nhà bà đều là tiện nhân.”
……
“Ôi!”
Tất cả mọi người xôn xao hẳn lên, ai nấy cũng há hốc mồm. Bọn họ chỉ cảm thấy Bạch Phi Vũ thật sự đã điên rồi. Vậy mà ngay cả chủ mẫu cũng dám mắng ư?
Nhưng khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mọi người lại cảm thấy rất bình thường.
Bây giờ Bạch Phi Vũ như một con chó dại vậy, gặp ai cũng cắn.
“Hình như cậu rất tự tin về bản thân nhỉ?”
Tuyết Hồng Dao không hề tức giận như trong tưởng tượng, trái lại còn hứng thú hỏi.
“Trước giờ tôi luôn tự tin về bản thân.” Lâm Phong đáp lại.
“Vậy à? Thế thì để tôi xem thử bản lĩnh của cậu đến đâu!”
Tuyết Hồng Dao khẽ bật cười một tiếng, sau đó lập tức di chuyển đến trước mặt Lâm Phong. Bà ta vươn bàn tay ngọc ngà về phía lồng ngực của anh như muốn moi trái tim của anh ra ngay lập tức.
“Soạt!”
Lâm Phong nhanh chóng lùi ra sau muốn né tránh đòn tấn công này, nhưng lại phát hiện khí cơ trong người đã bị đối phương hoàn toàn khóa chặt khiến anh không thể nào tránh né được.
Ngay sau đó.
“Rầm!”
Lâm Phong bị chưởng ấn đánh bay ra xa mấy chục mét. Ngay vào khoảnh khắc rơi xuống đất, anh chỉ cảm thấy cơ thể của mình như gặp phải một trận động đất vậy, khí huyết dâng trào, vô cùng khó chịu.
“Anh Phi Vũ, anh không sao chứ?” Ma Lị lo lắng bước đến gần.
“Không sao.” Lâm Phong khẽ đáp lại.
Anh biết vừa rồi Tuyết Hồng Dao chỉ tùy tiện tấn công thôi, nếu không với thể lực hiện tại của mình, chắc chắn không thể chống lại đòn tấn công của cường giả Độ Kiếp hậu kỳ.
Cùng lúc đó, trong lòng anh cũng cảm thấy rất tò mò.
Bởi vì theo biểu hiện vừa rồi của Tuyết Hồng Dao, dường như đối phương không hề có sát khí quá mạnh đối với anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất