Tiếng động mở cửa lập tức thu hút sự chú ý của hai người trong phòng.  

 

 

Lâm Phong hơi ngạc nhiên.  

 

Sao lúc này Ma Lị lại đến đây?  

 

Tuyết Hồng Dao lại mừng rỡ, thầm nghĩ chỉ cần Ma Lị ngăn cản một chút, bà ta sẽ có thể đánh vỡ tình hình bế tắc này. Chỉ cần bản thân hoàn toàn có thể cử động lại, chắc chắn sẽ đánh tên đàn ông Lâm Phong thối tha này thành sương máu ngay tại chỗ.  

 

Nhưng bà ta không ngờ Ma Lị chỉ cẩn thận bước đến gần rồi ngồi xổm xuống, mở to đôi mắt tò mò nhìn vào hai người bọn họ, không hề có ý định ra tay!!!  

 

Ma Lị chần chừ một lúc lâu rồi lên tiếng hỏi: “Hai… Hai người đang làm gì vậy? Tư thế này kỳ lạ thật đấy.”  

 

“Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào, em mau ra ngoài đi.” Lâm Phong dùng thần thức truyền âm cho Ma Lị.  

 

Đừng nhìn Tuyết Hồng Dao hiện giờ đã hơi kiệt sức, nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, anh biết đối phương vẫn chưa bị tổn thương đến bản mệnh, bản thân vẫn còn hút được.  

 

Ít nhất có thể đột phá đến Luyện Hư Cảnh!  

 

Chỉ cần bản thân có thể đột phá đến cảnh giới này, cho dù đối đầu với cường giả Độ Kiếp sơ kỳ cũng có khả năng nghênh chiến.  

 

Đây chính là cơ hội hiếm có, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!  

 

“Ma Lị, người trong lòng của cô là một tên đê tiện vô sỉ, vậy mà lại dám bỏ thuốc khiến tôi không còn sức lực. Cô mau ra tay kéo tôi ra, nếu không cậu ta sẽ đạt được mục đích mất!” Tuyết Hồng Dao tỏ vẻ yếu ớt truyền âm cho Ma Lị.  

 

“Vớ vẩn, anh Lâm không phải người như vậy! Có phải người phụ nữ xấu xa như bà đã bỏ thuốc anh Lâm không?” Đối phương tức giận quát mắng.  

 

“Tôi không lừa cô, cô mau kéo tôi ra đi!” Bà ta thở hổn hển đáp trả.  

 

Ma Lị không nói lời nào, cô ta không phải đứa ngốc, dĩ nhiên không tin lời của Tuyết Hồng Dao. Về phần tình huống hiện tại thành ra như vậy, chắc hẳn anh Lâm có mánh khóe của riêng mình để chống lại khả năng cắn nuốt của bà ta.  

 

“Đúng là anh Lâm, lợi hại thật! Áp đảo người đàn bà Tuyết Hồng Dao xấu xa này không còn sức chống trả.” Ma Lị khâm phục thầm nhủ.  

 

“Lị Lị, em ra ngoài trước đi. Đừng quấy rầy đến chuyện của anh.” Lâm Phong dùng thần thức truyền âm.  

 

“Không được, em không thể đi. Lỡ như em đi rồi xảy ra tình huống đột xuất gì đó thì sao đây?”  

 

Ma Lị lắc đầu và dứt khoát kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.  

 

Lâm Phong thấy vậy hơi câm nín, nhưng cũng chẳng buồn nói thêm lời nào. Tuyết Hồng Dao lại vô cùng tức giận, trong lòng càng cảm thấy nhục nhã hơn.  

 

Sỉ nhục!  

 

Đây đúng là sự sỉ nhục to lớn!  

eyJpdiI6InJJVnBiM1B2UmhiMU8zUDY3RHhtdXc9PSIsInZhbHVlIjoiNW9LOUJuRVd3U3o3MHNoQ0tTSHdZc2FlVWlpa1IrNW9GWDcyWVwvXC9zK251MjVybkdsODZIWGlWWGNuQlI3SmZWIiwibWFjIjoiMmU5YzU4NzE5YmRiY2VlZGU3Yjk5ZGRhMjYyODc2NDU3NDZmZjYyNzQwNTdiYTBlMzAzNmUwZDhlNjIwMDdhYiJ9
eyJpdiI6ImRKZmRrNG85MVE2eml2elBRXC9rVytRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpLWUlsUFNwUDBTdktWUzZpUWlcL3c5ME5yclFSZFl0SzhtWHBzbzlHU0NnNGd5XC9lcEJ2T051cDZUZmJNOThlcjBYNm5qaUZpZUc4TTJ5Ym1kK2RQMWdQeWgzMDhVaXhrSGh3RWlGR1Q0VHNadUc1WDVwYTA2NUpldHp5VjJNaVRNSk0xRlZPb2VvQ3NkZktIbXVKMkxVY2xrZ3JSQlVwXC9ZQzFQbHFkVEw0MzJvM0VBQ2NwbjFxWG1NcXNDbDZOeU04Z0ZVWldGZ2g2UUpOSXFCVkV4XC8rT3RtS3pEcHZjTE1jMnFnQ2M0M2Z4TFlQMGhqUTJSWU9RQSsxcHhDUXFpcVhsejNcL3hsZEtaQUJlQ2hmOEFZM3BWd3RWaGZRVU5jY1pXZkRBaXpCZisyNXM2cVBtNDB1N1wvQktJMm5VcThuSkJBUzBkcVh5eE1xb2dFb01TbytaRm5NVXFwelI4Vk9xTzVQTXFGR0toUmV0bGVVT29jdER6N0lxRW5QT2hHYyIsIm1hYyI6IjhhZmQ0MTE0M2E5M2U2NjExOWZkMDQ0OGEzNWFmNjdhMGYzMTg2MmI4YzY4MWEyMDAyMWY0ZGM1YTNjZjIzZjAifQ==

Ads
';
Advertisement
x