Đám đông có mặt tại hiện trường đều lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vũng máu dưới hố sâu. 

 

 

Đó là máu tươi của Lạc Kỳ Thần Quan. 

 

Một thiên tài yêu nghiệt vô địch và đáng sợ như vậy, nhưng lại chết một cách lãng xẹt thế này ư? 

 

Gương mặt Ma Lâm không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng Trương Khải Sơn đứng bên cạnh lại thầm thấy may mắn. 

 

May mà lúc trước hắn không ngu ngốc đi gây sự với Lâm Phong, nếu không thì bây giờ cỏ trên mộ hắn chắc cũng đã xanh um rồi! 

 

Hóa ra trước giờ hắn chẳng khác gì một thằng ngu, lại còn đi giúp Ma Lâm đối đầu với Lâm Phong nữa chứ? 

 

Trong thế hệ trẻ này, có mấy ai đủ sức đánh lại Lâm Phong đâu? 

 

Muốn trừ khử Lâm Phong, e rằng phải mời các bậc tiền bối ra tay mới được. 

 

Nhưng hắn đâu có ngốc, tuyệt đối không thể vì một tên Ma Lâm mà đi mời Cổ tổ trong tộc xuất quan được! 

 

"Ma Lâm, giao kèo hợp tác giữa ta và ngươi, đến đây là chấm dứt!" 

 

Trương Khải Sơn trầm giọng nói. 

 

"Ngươi sợ rồi sao? Một thiên tài chính thống của nhà họ Trương, đường đường là người xếp hạng năm mươi trên bảng Thiên tài mà lại nhát gan đến vậy à?" 

 

Ma Lâm đáp trả. 

 

"Không phải sợ, mà là ta thấy không cần thiết, ta đâu cần phải vì ngươi mà đắc tội với một cường giả như thế!" 

 

Trương Khải Sơn lắc đầu. 

 

Nghe vậy, sắc mặt Ma Lâm trở nên âm trầm, không nói lời nào! 

 

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: 

 

"Ta nhớ bên cạnh ngươi còn có một người hộ đạo cấp Độ Kiếp sơ kỳ đúng không? Nếu ngươi để người đó ra tay, chắc chắn có thể tiêu diệt được Lâm Phong!" 

 

"Không đời nào! Chú Trương được cha ta cử đến để giám sát ta, chỉ cần ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông ấy sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì!" 

 

"Hơn nữa, chẳng phải bên phía ngươi cũng có mấy vị lão tổ Độ Kiếp ngầm hỗ trợ sao? Ngươi dựa vào đâu mà bảo người của ta ra tay? Định mượn đao giết người à? Nực cười!" 

 

Trương Khải Sơn thẳng thừng từ chối! 

 

Ma Lâm nghe xong nhíu mày, không nói gì thêm. Đúng lúc này, Lâm Phong lại dời ánh mắt về phía bọn họ. 

 

"Đây chẳng phải là đại thiếu chủ Ma Lâm sao? Lâu rồi không gặp nhỉ!" 

 

Lâm Phong vừa nói, khóe miệng vừa nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, từ từ tiến về phía Ma Lâm. 

 

Cảnh tượng này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. 

 

Chẳng lẽ Lâm Phong vừa mới giết sạch thiên tài của ba thế lực lớn, giờ lại muốn ra tay với cả Ma Lâm sao? 

 

"Mấy hôm trước, chúng ta vừa mới gặp nhau trong tộc, sao có thể nói là đã lâu không gặp được!" 

 

Ma Lâm lạnh lùng đáp. 

 

"Bốp!" 

 

Lâm Phong đột nhiên vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Ma Lâm. 

 

Ma Lâm không kịp né tránh, bị cú tát trời giáng hất bay ra ngoài, thậm chí còn rụng mất một chiếc răng! 

 

"Tao nói lâu không gặp, thì chính là lâu không gặp! Mày dám cãi à?" 

 

Lâm Phong lạnh lùng cất tiếng. 

 

"Mày, mày dám đánh tao!" 

 

Ma Lâm loạng choạng đứng dậy từ dưới đất, vẻ mặt khó tin. 

 

"Bốp!" 

 

Lâm Phong lại tặng cho Ma Lâm thêm một cái tát nữa, cười khẩy: 

 

"Đánh mày thì đã sao? Mày tưởng đây là địa bàn của Ma Thần Tộc chắc? Không có ông ba Ma Chủ của mày chống lưng, mày cũng chỉ là một thằng phế vật mà thôi!" 

 

Ma Lâm ôm mặt, ánh mắt đầy oán độc, tức đến mức toàn thân run rẩy! 

 

Nỗi nhục nhã tột cùng! 

 

Đây thực sự là nỗi nhục nhã tột cùng! 

 

Thân là đại thiếu chủ của Ma Thần Tộc, con trai cả của Ma Chủ, hắn đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này chưa? Lại còn là ở trước mặt bao nhiêu người nữa chứ! 

 

"Mày thử nhìn tao bằng ánh mắt đó một lần nữa xem!" 

 

Giọng của Lâm Phong đột nhiên trở nên lạnh đến thấu xương. 

 

Ma Lâm nghe vậy thì rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu xuống. 

 

"Nhớ cho kỹ đấy! Sau này thấy tao thì phải chủ động chào hỏi, nếu không tao gặp mày lần nào, tao sẽ đánh mày lần đó!" 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói. 

 

Ngay sau đó, anh lại liếc nhìn Trương Khải Sơn đang đứng cách đó không xa. 

 

Trương Khải Sơn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cũng vội vàng cúi đầu, tỏ ý phục tùng… 

 

"Được rồi! Mọi người ai về nhà nấy, việc ai nấy làm đi!" 

 

Lâm Phong quét mắt nhìn mọi người, rồi bế Ma Lị đang hôn mê cùng với thi thể của Ma Dạ dưới đất lên, nghênh ngang rời đi! 

 

....... 

 

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong, sắc mặt mọi người vô cùng phức tạp, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại được! 

eyJpdiI6IlljVGFNM0NSTE9SaEtJTnlveHQ3RXc9PSIsInZhbHVlIjoiZEw5bzV4TUVBU1hiY1J6bndWTStobVZSRW1cLzllYVhuXC9rOXRYeExHYlZaY2graE5VQlBXUzdRWWtxMGJKVjRsIiwibWFjIjoiZTNhNWQ2MzE0MmFhZmY3MTk5ZmQ0YWU5YTJiMjExMmIwM2NkMmE5ODY0YmY1Zjk5NWM4NjhlZTg0MDVlMTQzYyJ9
eyJpdiI6IkxESVVpUzFMZGJsdGJ0WEIzV2lrYXc9PSIsInZhbHVlIjoia0d2SkVDZ3JlN1JMak9oNFhtTmpWNWFzK084RTczWWpYM1NhUkFrRTdpOHlpb3RcL2FnWm1KOHdLMW5vSENRQm5aN3g3RVREZlwvRVwvclBOMjZpRGxDRVdKaTgrN3J5QmxZV3hXUUwwMlhoc3A2XC92eGs0WDRqa3RUcUJ3OUZRaEdXUjhCOENGUkkwMWJRb2JXR0lRYWE4a1NYRmNLMkdVU2NOSFFQXC9sbSs1R1h6S2xKTVFPTWxScUp4NXJQUXZEN3cxaE5WSE51Mkd0cVdBdDR3Q1FWYU5XM0syQXQwenpaZ0QwYTdCcXppeWFNPSIsIm1hYyI6Ijg3NDg2NDI2NWFiYTVkNzZkZDQ5NDQ0MzY4ZmRjOWJhODVlNjY5MGVjZTdlZjAzMTJjZjVjYWM0NjQ0MDMyZGUifQ==

Ads
';
Advertisement
x