Long Hạo đảo đôi mắt sắc như kiếm khắp hiện trường. Khi thấy Hiên Viên Chỉ Nhược vẫn bình an vô sự, gã không khỏi ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, bước tới, vui mừng nói:
“Em họ, may quá em không sao! Anh dẫn người tới cứu em đây này!”
“Ha ha…”
Hiên Viên Chỉ Nhược bật ra một nụ cười lạnh như băng.
Phụ nữ thù dai lắm!
Cô ta sẽ không bao giờ quên được cảnh Long Hạo lợi dụng mình để chạy trốn ban nãy!
“Em họ, lúc nãy anh không cố ý đâu! Nếu anh không chạy, cả hai chúng ta đều phải chết! Cho nên anh chỉ có thể chạy trước rồi tìm người đến cứu em thôi!”
Long Hạo giải thích, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.
Hiên Viên Chỉ Nhược không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Long Hạo với ánh mắt xa lạ.
Trong ký ức của cô ta, người anh họ nghĩa khí ngút trời, mồm mép dẻo quẹo ngày nào, giờ đây đã trở nên giả tạo đến mức cô ta không thể nhìn thấu…
“Chỉ Nhược, em không sao chứ?”
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai Hiên Viên Chỉ Nhược.
Cô ta đưa mắt nhìn sang, khi thấy người vừa nói, sắc mặt cô ta dịu đi rất nhiều, mỉm cười chào hỏi:
“Anh Ngô Phong, cảm ơn anh đã đến cứu em!”
“Người một nhà không cần khách sáo. Chúng ta đều là người của các thế gia tiên đạo Đại Hạ, lại cùng nhau đến vùng Cực Bắc này để rèn luyện. Em gặp chuyện, sao anh có thể không đến giúp được chứ?”
Ngô Phong cười, lắc đầu.
Hắn mặc một chiếc áo dài trắng, tay cầm quạt lông mực, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, cao quý nho nhã. Từng lời nói, cử chỉ của hắn đều khiến người khác cảm thấy dễ chịu như được tắm trong gió xuân, không kìm được mà nảy sinh thiện cảm!
“Ngô Phong, một trong những người thừa kế của dòng dõi Thủ Lăng ở Hoàng Sơn. Ngô Đại Bàn ở thành Tây Hải lần trước là em họ của anh ấy…”
Hiên Viên Chỉ Nhược ghé tai Lâm Phong, khẽ giới thiệu.
Và cảnh tượng này, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người!
Ngô Phong, Long Hạo và những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phong với những biểu cảm khác nhau: có kinh ngạc, có nghi hoặc, và cũng có một tia hồ nghi.
Tu giả Luyện Hư Cảnh?
Ở một nơi như thế này, lại có tu giả Luyện Hư Cảnh mò vào đây, đến làm bia đỡ đạn à?
“Em họ, vị này là…?”
Long Hạo mỉm cười hỏi.
Hiên Viên Chỉ Nhược liếc Long Hạo một cái, không thèm trả lời.
Thấy vậy, Long Hạo cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lửa giận trong lòng bùng lên…
Đồ tiện nhân!
Dám bơ gã hết lần này đến lần khác, đừng để gã có cơ hội, không thì Hiên Viên Chỉ Nhược sẽ biết tay gã!
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Long Hạo vẫn nở một nụ cười lịch sự, nhìn về phía Lâm Phong, chủ động chào hỏi:
“Người anh em đây vừa nhìn đã biết là rồng phượng giữa loài người, không biết cậu đến từ thế lực nào vậy?”
Lâm Phong liếc nhìn Long Hạo, cũng lười đáp lời.
Cảnh tượng vừa rồi, Lâm Phong đã thấy hết!
Long Hạo dám lợi dụng em họ của mình để chạy trốn vào lúc nguy hiểm, đích thị là một kẻ tiểu nhân chính hiệu!
“Sao thế? Người anh em, chẳng lẽ cậu coi thường Long mỗ tôi sao?”
Long Hạo nén giận, trầm giọng hỏi.
“Đúng! Tao chính là coi thường mày đấy!”
Lâm Phong thản nhiên đáp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất