“Con bé này, nói bậy bạ gì thế? Ta, Rồng Ngốc đây, tung hoành từ thời Thượng Cổ, sống sót đến tận thời hiện đại! Trong đại kiếp Thượng Cổ, chủ nhân của ta chết mà ta còn chưa chết đấy!”
“Con yên tâm đi, con cứ về trước! Chỉ khi con an toàn, ta mới có thể bung hết sức mà không cần lo lắng gì cả!”
Rồng Ngốc vừa nói, vừa lau nước mắt cho Tiểu Luyến Luyến.
“Hu hu… Con muốn khóc lắm! Nhưng con biết bây giờ không nên khóc, con cũng không muốn bỏ rơi chú, nhưng ba từng nói, cuộc đời sẽ phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, điều tối kỵ nhất chính là do dự không quyết đoán! Mẹ cũng không còn nữa, con thật sự mệt mỏi quá…”
Tiểu Luyến Luyến cố nén nước mắt, run rẩy nói.
Rồng Ngốc xoa đầu Tiểu Luyến Luyến, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Lâm Phong.
Cái thằng khốn nạn đó!
Rồng Ngốc hắn oai hùng một đời, thế mà lại lên nhầm thuyền giặc của Lâm Phong!
Nhưng đúng lúc này.
“BÙM!”
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Lớp màn chắn của Thiên Vân Thoa bị người bên ngoài dùng toàn lực đánh vỡ, tạo ra một lỗ hổng khổng lồ. Sau đó, lỗ hổng dần lan rộng, cuối cùng vỡ tan như mạng nhện!
“Ta còn đang tự hỏi là ai? Hóa ra là tiểu giao long của Yêu Tộc à…”
Một ả đàn bà dáng người đầy đặn cất giọng cười nhạo.
Phía sau ả là một đám thuộc hạ.
Đám thuộc hạ này có hình thù kỳ dị, kẻ thì thân người đầu cá, đứa thì mặt người thân cá, thậm chí có kẻ còn cầm đinh ba, hơn nửa cơ thể phủ đầy lớp vảy lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo…
“Hắc hắc hắc… Tiểu giao long? Ngươi lại đây, để ta cho ngươi xem ta có nhỏ thật không nhé!”
Rồng Ngốc cười khẩy.
Ả đàn bà đầy đặn nghe vậy không những không tức giận mà còn tỏ ra hứng thú:
“Nhỏ hay không thì đúng là chưa chắc, nhưng mồm mép thì cứng phết đấy! Chỉ không biết lát nữa, ngươi còn nói được những lời như vậy không!”
Dứt lời!
Sắc mặt ả đàn bà đột nhiên lạnh đi, vung tay một cái, quát lớn:
“Lên cho ta!”
“Vút vút vút~”
Một đám cường giả của Hải Tộc lập tức lao về phía Rồng Ngốc.
Sắc mặt Rồng Ngốc ngưng trọng, hắn bay vọt lên, chặn toàn bộ đám cường giả Hải Tộc ở bên ngoài.
Sau đó, hắn lại gầm lên một tiếng, điều khiển Thiên Vân Thoa, muốn nó đưa Tiểu Luyến Luyến bay khỏi chiến trường!
Nào ngờ, đúng lúc này, hắn lại phát hiện mình đã mất quyền kiểm soát Thiên Vân Thoa…
“Chuyện gì thế này?”
Trên mặt Rồng Ngốc hiếm khi lộ ra một tia hoảng loạn!
“Xem ra ngươi rất quan tâm đến con bé này nhỉ? Thà hy sinh bản thân cũng muốn hộ tống nó đi!”
Ả đàn bà đầy đặn cười khanh khách.
“Làm thế nào mà ngươi cắt đứt được liên kết giữa ta và Thiên Vân Thoa?”
Sắc mặt Rồng Ngốc khó coi.
“Không phải ta làm, mà là…”
Ả đàn bà vừa nói vừa chuyển ánh mắt sang một hướng khác.
Rồng Ngốc nhìn theo.
Chỉ thấy hậu bối Yêu Tộc tên Yêu Dị lúc trước, đang ung dung bay tới với vẻ mặt thản nhiên.
“Long Yêu Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Yêu Dị cười nhẹ.
“Ngươi dám cấu kết với người của Hải Tộc?”
Vẻ mặt Rồng Ngốc đằng đằng sát khí.
“Cái gì gọi là cấu kết? Ngươi có thể hợp tác với mấy tên rác rưởi của Nhân Tộc, sao ta lại không thể hợp tác với Hải Tộc hùng mạnh chứ?”
Yêu Dị cười nhạo một tiếng.
Sau đó, gã vung tay một cái, chộp về phía Tiểu Luyến Luyến!
Tiểu Luyến Luyến vì chứng kiến cảnh mẹ bị ném khỏi Thiên Vân Thoa trước đó nên cảm xúc mất kiểm soát, tiêu hao rất nhiều tinh khí.
Lúc này cô bé đang rất yếu, hoàn toàn không thể chống cự, bị Yêu Dị túm ra xa hàng trăm mét rồi bị nhấc bổng lên không trung!
“Long Yêu Vương, thấy chưa? Đây chính là Nhân Tộc rác rưởi… Ta thật không hiểu ngươi suốt ngày dây dưa với loại kiến hôi này thì có ý nghĩa gì?”
Yêu Dị lại tiện tay vung nhẹ một cái.
“Bịch!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất