Thần niệm của Lâm Phong liên tục quét xung quanh, nhưng chẳng thấy bất kỳ sinh linh nào, cảm giác kỳ dị lúc nãy đã biến mất.
Bốn phía yên tĩnh, cũng rất yên lành, chỉ có tiếng gió tuyết ào ào thổi tới.
"Lẽ nào mình ảo giác? Nhưng luồng thần niệm đó rõ ràng chân thực như vậy…"
Ánh mắt Lâm Phong chớp động.
"Ba ơi, ba làm sao vậy?"
Tiểu Luyến Luyến thấy động tác của Lâm Phong, lập tức căng thẳng hỏi.
"Không có gì!"
Lâm Phong lắc đầu.
Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, ôm con gái hỏi nhỏ: "Con nói mẹ bị người khác ném xuống thuyền, vậy con còn nhớ vị trí không?"
"Gió quá lớn, tuyết mù mịt, con hoàn toàn không biết ở đâu cả, hu hu…"
Tiểu Luyến Luyến nghe vậy, hình ảnh mẹ hiện lên trong đầu, đôi mắt to tròn lại đỏ ửng.
Lâm Phong ôm chặt con gái, trong lòng dâng lên một nỗi buồn mơ hồ.
Anh chỉ có thể cầu nguyện Rồng Ngốc biết đại khái vị trí…
Hy vọng người tốt như Y Nặc gặp được may mắn, có kỳ ngộ khác, không đến nỗi hương tiêu ngọc vẫn nơi tuyết lạnh lẽo này.
……
Bên này.
Thánh nữ Dao Quang đi chân trần bước đi trong biển tuyết mênh mông.
Những nơi cô ta đi qua, gió tuyết đều ngừng lại, tạo thành một khung cảnh tĩnh lặng và tuyệt mỹ.
Nếu cảnh tượng dị thường này bị người khác trông thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi thất thần.
Bởi vì chỉ có những người thấu hiểu Đạo quả đến mức tận cùng, mới có thể can thiệp vào quy tắc thiên địa...
Điều này cũng chứng minh thực lực của Thánh nữ Dao Quang đáng sợ đến mức nào.
"Thánh nữ Dao Quang, vừa rồi cô có ý gì?"
Đúng lúc này, hư không rung động, Thiếu miếu chủ bước ra từ trong hư không, đuổi theo bước chân của Thánh nữ Dao Quang.
Thánh nữ Dao Quang không dừng bước, tiếp tục tiến về phía trước, dường như không nghe thấy lời của Thiếu miếu chủ.
"Ta hỏi cô, cô không nghe thấy sao?"
Thiếu miếu chủ hơi tức giận, tiến lên kéo cánh tay của Thánh nữ Dao Quang.
Bịch!
Thánh nữ Dao Quang hơi nhíu mày, khẽ vung tay, đẩy Thiếu miếu chủ bay ra xa hàng chục mét.
"Dao Tuyết Tình!"
Giọng điệu của Thiếu miếu chủ trở nên gấp gáp.
"Chuyện của ta, cần ngươi xen vào sao?"
Thánh nữ Dao Quang lạnh nhạt trả lời.
"Ta liều mạng vì cô, mà cô đối xử với ta như vậy sao? Thánh miếu Thái Sơ của ta cũng không thua kém gì Thánh địa Dao Quang của cô, cô cũng hiểu rõ tâm ý của ta mà."
Thiếu miếu chủ siết chặt nắm đấm.
Tính cách hắn vốn lạnh lùng tàn nhẫn, thế gian ít có chuyện gì làm tâm trạng hắn dao động, duy chỉ có người phụ nữ trước mắt này là kiếp nạn của hắn...
"Thứ nhất, ta không bảo ngươi ra tay với Lâm Phong, là ngươi tự muốn thể hiện bản thân, cố đeo bám ta mà thôi."
"Thứ hai, Thánh miếu Thái Sơ của ngươi dù mạnh đến đâu cũng không liên quan gì đến ta. Trong mắt ta, ngươi chỉ là một kẻ tầm thường trong vô số chúng sinh mà thôi..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất