“Chuyện gì vậy? Thiên kiếp?” 

 

 

Sắc mặt của Lâm Phong khẽ biến đổi. 

 

Theo những gì anh biết, cả đời một tu giả chỉ phải độ ba lần thiên kiếp. 

 

Lần thứ nhất là Tam Cửu Thiên Kiếp khi Nguyên Anh bước vào Hóa Thần, lần thứ hai là Lục Cửu Thiên Kiếp khi Luyện Hư tiến vào Hợp Đạo, và lần thứ ba chính là thành tiên kiếp trong truyền thuyết, Cửu Cửu Thiên Kiếp. 

 

Vì vậy, theo lẽ thường thì cho dù Rồng Ngốc có đột phá lên Độ Kiếp Cảnh, cũng không thể nào dẫn động thiên kiếp mới đúng. 

 

“Không đúng! Đây không tính là thiên kiếp, mà là kiếp nạn đặc thù của bí cảnh này.” 

 

“Nơi này không cho phép có tu giả Độ Kiếp đặt chân vào, nên khi lượng quy tắc phát hiện Rồng Ngốc sắp độ kiếp, lập tức giáng lôi kiếp xuống để ngăn cản hắn.” 

 

Lâm Phong ngay lập tức nhìn thấu nguyên nhân bên trong. 

 

Đúng lúc này, Rồng Ngốc đang ngồi xếp bằng cũng từ từ mở mắt ra, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. 

 

Hắn thu lakj toàn bộ khí tức, từ bỏ kế hoạch đột phá Độ Kiếp Cảnh. 

 

Ngay khoảnh khắc hắn thu hồi khí tức, mây đen tụ dày trên trời lập tức tan biến, trời đất lại khôi phục vẻ yên bình 

 

“Đáng tiếc, nếu như ở bên ngoài, với trạng thái hiện giờ của anh, chắc chắn có thể bước vào Độ Kiếp Cảnh. Thậm chí cũng có thể trực tiếp tiến vào Độ Kiếp trung kỳ!” 

 

Lâm Phong khẽ lắc đầu. 

 

“Chẳng có gì phải tiếc, đã đợi mười vạn năm rồi, thêm một chút thời gian cũng chẳng sao.” 

 

Rồng Ngốc bình thản nói. 

 

Hắn bắt đầu quan sát trong thân thể, phát hiện hiện tại không chỉ đạo thương đã hồi phục, mà thực lực còn tiến thêm một bước, thậm chí mạnh mẽ hơn cả thời kỳ đỉnh phong, điều này làm tâm trạng hắn trở nên rất phức tạp. 

 

Ẩn mình trong nham thạch dung nham để dưỡng thương suốt vạn năm, chẳng bằng theo sau Lâm Phong mấy chục ngày... 

 

Quả thật, vạn năm ấy hắn sống thật sự quá vô dụng. 

 

“Cảm ơn anh.” 

 

Trong mắt Rồng Ngốc đầy vẻ cảm kích. 

 

“Bạn bè với nhau thì không cần nói lời cảm ơn. Hơn nữa, cũng anh cũng vì con gái tôi mới bị thương.” 

 

Lâm Phong khẽ dừng lại, rồi tiếp tục nói: 

 

“Đương nhiên, nếu anh thật sự nghĩ cho tôi, vậy sau này đừng gọi tôi là ‘tên nhóc’ nữa.” 

 

“Được thôi, tên nhóc.” 

 

Rồng Ngốc nghiêm túc gật đầu. 

 

Lâm Phong: “…..” 

 

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Lâm Phong, Rồng Ngốc hơi đắc ý. Bất chợt, hắn xoay người bước vào khoang thuyền, lấy ra hai cây cải thảo lớn sau đó đưa cho Lâm Phong. 

 

“Gì đây?” 

 

Lâm Phong cau mày. 

 

“Đồ tốt thì phải chia sẻ cho nhau.” 

 

Nói rồi, Rồng Ngốc trực tiếp cắn cải thảo ăn. 

 

Lâm Phong im lặng một lúc, sau đó cất cây cải còn lại vào trong túi càn khôn. 

 

Khoang thuyền bỗng chốc lặng xuống, ba người nhìn nhau mà không ai nói thêm lời nào. 

 

Một lát sau, Lâm Phong mở miệng: “Y Nặc đã bị ném khỏi phi thuyền ở đâu?” 

 

“…” 

 

Bàn tay đang nắm chặt cây cải của Rồng Ngốc khẽ run lên. 

 

Dù không muốn đối diện, nhưng chuyện nên đến thì vẫn phải đến… 

 

Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Luyến Luyến, lại phát hiện đôi mắt cô bé đã ngấn đầy lệ… 

 

“Tôi đã tìm rất nhiều lần, nhưng chẳng phát hiện bất kỳ manh mối nào… Một người sống sờ sờ thế mà lại biến mất không tung tích… Thật xin lỗi.” 

 

Rồng Ngốc áy náy. 

 

“Tôi phải tựđi tìm một lần, nếu không trong lòng sẽ mãi mãi không cam tâm…” 

eyJpdiI6ImVLT2dwMXhsbHY4UWlscXBrZnhSSUE9PSIsInZhbHVlIjoiMTZwZWtJQldXVjlBRlBDbGJVUkx1dTFIOFh5U2x1TUZEaUxhaDluZmQ2Nk1UNHlKcTEyVHY2bDVCK3daMnluNCIsIm1hYyI6IjE1NzEwMzg4M2VhYmU0YjhiZDkwZmFlMDBlNWJjMDgxMTNlMTViYWJhNmQ2ZjRjOGRlMzkxZmU2NWRhZDIzOTIifQ==
eyJpdiI6ImxOVHRxNytlSXE2RjhhejJTeVwvaSt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IndGeVNuTzRSeVpZREpqUDFFM1o5YVRXd0J1MlVRRlhrYkIyK1h0blY5dDJzblJEMVpKd2pcL1hPekN5aXBPMXU4TlFLXC8zR3JocStjemYyVVlLMm1UUmZyaEVwR0Y1Z0k2UVcwaUF6VFJ2Q3ZHdE1NRHVhbk1IbTUwSkNvVkR3bUhHc2szMUg2MWxLNzhzUFJOZXR6dlhRPT0iLCJtYWMiOiI0YmMzOTZhOWYwYTkwOTExZWU2YjJkNjVkNmU0YjY2YjEyODRiYTEzNzkyNzk4NjAwYTk2NTlmZDc4ZmMxMTE4In0=

Ads
';
Advertisement
x