Từ khi Vương Đằng xuất thế, nhà họ Vương đã có đủ khí phách để chẳng sợ bất cứ ai, vậy mà hôm nay, ông ta lại bị một hậu bối dọa cho khiếp vía, điều này làm ông ta cảm thấy rất nhục nhã. 

 

Cách đó không xa, Gia Cát Tiểu Minh và những người khác lại mỉm cười. 

 

Điều họ lo duy nhất là Tiểu Luyến Luyến, nay cô bé được đưa đi, quả thật là chuyện tốt. 

 

"Buồn cười lắm sao?" Vương Khôn lạnh giọng hỏi. 

 

Gia Cát Tiểu Minh lau vệt máu nơi khóe môi, không đáp. 

 

Đến nước này, anh ta cũng chẳng muốn nói nhăng nói cuội nữa. 

 

Chỉ là trong lòng vẫn vương chút tiếc nuối. 

 

Chỉ thiếu một chút thôi. 

 

Chỉ cần vị đại nhân trong quan tài đồng xuất thế, mọi nguy cơ đều có thể hóa giải, Băng Tuyết Nhất tộc cũng có thể đường đường chính chính đứng vững trên thế gian, không phải nay sống chui lủi, lay lắt qua ngày nữa. 

 

Tiếc rằng… số mệnh vốn khắc nghiệt như vậy, thường chẳng thuận lòng người. 

 

"Ta hỏi ngươi, buồn cười lắm sao?” 

 

Lửa giận nghẹn trong lòng, Vương Khôn vươn tay bắt Gia Cát Tiểu Minh từ xa, lôi xềnh xệch tới trước mặt mình, sau đó lạnh lùng quát hỏi. 

 

“Dứt khoát chút đi, ngươi giết ta đi.” 

 

Gia Cát Tiểu Minh bình thản đáp. 

 

Nghe vậy, mắt Vương Khôn thoáng hiện một tia lạnh lẽo. 

 

Ông ta phong ấn thân thể Gia Cát Tiểu Minh, ném mạnh xuống đất, nói lạnh tanh: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhẹ nhàng thế đâu. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn từng người một trong tộc ngươi, chết sạch trước mặt ngươi." 

 

Lời vừa dứt, Vương Khôn đã biến mất khỏi chỗ cũ. 

 

Ông ta đích thân lao vào đám đông, mở màn cuộc tàn sát; nơi ông ta đi qua, không còn một mảnh giáp, sương máu mịt mù, máu tươi đọng thành sông, cảnh tượng làm người khác phải rùng mình. 

 

Thế nhưng dù vậy, hiện trường vẫn yên tĩnh lạ thường. 

 

Không tiếng thét, không một lời than vãn. 

 

Những tộc nhân Băng Tuyết Nhất tộc ngã xuống đều mang vẻ mặt bình thản, không thấy chút sợ hãi. Họ không sợ chết, chỉ tiếc chẳng thể thấy ngày tộc mình phục hưng… 

 

Chứng kiến cảnh tượng này, đám người đứng xem ai nấy đều lộ vẻ phức tạp và bi thương 

 

Băng Tuyết Nhất tộc năm xưa cũng là chủng tộc lừng danh giữa trời đất, Băng Hoàng của Băng Tuyết Nhất tộc từng đứng trên đỉnh cao tuyệt thế, hiếm ai sánh kịp. 

 

Thế mà hiện nay hào quang tắt lịm, mọi vinh quanh đều sắp chấm dứt. 

 

Không cần nhiều Chí Tôn liên thủ, chỉ một mình Vương Khôn cũng đủ quét sạch tất cả. 

 

Lúc này, nhìn thấy tộc nhân bị tàn sát, nước mắt Gia Cát Tiểu Minh trào ra. 

 

Anh ta nghẹn ngào không nói thành lời, lòng quặn thắt bi thương. 

 

Anh ta thấy bản thân đã có lỗi với tộc nhân, có lỗi với cha, có lỗi với mấy vị lão tế ti đã vì tộc mà chiến đấu đến mức chút tàn niệm còn lại cũng tự bạo. 

 

Còn tiểu sư đệ… 

 

Gia Cát Tiểu Minh đau xót vạn phần. 

 

Ngũ sư huynh e là không đợi được cậu trở về nữa. 

 

"Tên nhóc kia… nếu tôi chết, nhớ đấy, đúng ngày này năm sau, tới mộ tôi đốt cho tôi nhiều bắp cải chút. Nếu không, dù làm ma tôi cũng sẽ không tha cho anh." 

 

Rồng Ngốc bị thương rất nặng, nằm bẹp dưới đất thở hồng hộc, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời ảm đạm, chẳng thấy chút sắc màu nào.  

 

Đến nước này, hắn cũng cũng không biết phải làm gì, chỉ đành chấp nhận số phận. 

 

"Một bầy kiến hôi vừa đáng thương vừa đáng buồn, ngay cả phản kháng cũng không dám, thật cụt hứng. Nếu đã vậy, ta thẳng tay, tiễn hết một lượt cho xong." 

 

Vương Khôn lạnh lùng, không còn hứng đùa giỡn, lập tức đứng giữa vũng máu, hai tay kết ấn, thi triển thuật pháp vô thượng. 

 

"Thiên Địa Câu Diệt, Thái Dương Thần Thuật.” 

 

Trong chớp mắt, một mặt trời chói loá rực lửa bùng lên từ lòng bàn tay ông ta, áp thẳng tới Gia Cát Tiểu Minh và mọi người, dọc đường đi, tất cả vật hữu hình đều tan biến, đến cả không gian cũng bị thiêu huỷ thành hư vô chỉ trong tích tắc. 

 

Đối diện một đòn này, Gia Cát Tiểu Minh, Hiên Viên Chỉ Nhược, Ngô Phong, Tiểu sư thúc… từng gương mặt quen thuộc lần lượt khép mắt, lặng lẽ chờ cái chết ập tới. 

 

Một vị Chí Tôn Thượng cổ ra tay, bọn họ hoàn toàn không thể đỡ nổi, mọi nỗ lực phản kháng đều trở nên vô dụng và nực cười. 

 

"Bi kịch này, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.” 

 

Đám người đứng xem ở đằng xa chỉ biết thở dài, đã lường trước kết cục. 

 

Thế nhưng, đúng lúc này… 

 

Vèo! 

 

Bỗng một thanh trường kiếm tràn ngập kiếm ý đáng sợ bay đến từ chân trời phương Đông, xuyên thủng qua mặt trời rực cháy đang càn quét kia, một kiếm chém tan thuật pháp vô thượng của Vương Khôn. 

 

Ngay sau đó… 

 

Ầm! 

eyJpdiI6IjNMcVZJVG9KaUxVYklzZFE3eDdQemc9PSIsInZhbHVlIjoiMzZ4WnIwT2YwUXhaSkV1UkN3cDBReGx3Ymk2NklNRHZpK1J2dGR2RXR5aEhBZ2tnWUh0cFVwYkMwVzNqMnc2TSIsIm1hYyI6ImRhZTkwMDJiODk2Mjc5NDRhNzNiYzc4MjVjMGMxOGUzMjU3ZWIzYWMxNGMwNWYwZDlmODRhMmU1Y2E4NzllZWEifQ==
eyJpdiI6IlRQeGhBQVhaNGFzWTZZMHNSYWNcL2N3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVkR2xrMldMMkxlRk5NdERPQXY3VWs1ZnVrZWV3Y0JZeWZ6MzdpazZibStqMUxEb3ZzekZWS1NEbE53QWoxWWNkUkQ3UDRcL3E4bnd2MXNncm0rU0N4WklYSUU3WE5BbnNGbmNDSFJQejRicmZXQWFOWjFjYnJmalwvUHZTK2NYbTR1VzRTbFwvVUhOOVMzR1dMZmZtWlwvNzBMcnN5V2c4Rm45Q1wveDVzd0lmRlpRcmorNFZPWWRRMjN5WE8rUElCY0c1cHhBQ2tnMGljdXcxeHM5Z3FlVnU5Vm54S0R3cnhBbDBBb00wanhnZ1FwaUxYaHpqTjBzZDlIRUpGS2NlczNPaGl1MHlmeE5rWUYyMTVwcWNJdlJ3bVFRXC9Qd3E0am82V1BLMVkzQlZVRUVpMEpmSVVPV25cL1BiU3c5Yk94U3VocjAwQTc0NmNLdFwvTCt2TytFOFpXQWk3M2dcL3N6SGtNTGpBV3U1TzhYOXNrNVpPRjBpVWxPaTA2MUVZZDM5RlgrdWZLRmtwTkxaQnRUTys4ekdzUFYxMXdyYlpYc200bDh0ZmpRVHJKR3BhR3N0YjFpRUtsaTBvVE9kQjZuZGc2OFdIUzFWM0ZHcTdZWlU3dDluSEpUa3FDMlFmSk5uVTM4bUxXUjdcL2Y1NGN4MnV1VnQ4T0txTG5cL3FxU3pIOGpZQ1YiLCJtYWMiOiJmNzkxMGJhZDUxMmI1YTc2ODI4NmRmMjY2OTk1ZmVlYTU4MjRhY2EzNTAwN2ZkZDk2NDFiNDJhODhlNzI3ODBiIn0=

Ads
';
Advertisement
x