“Keng! Keng! Keng!”
Trong Thánh địa, tiếng kiếm reo bất ngờ vang lên ngợp trời, âm thanh sắc lạnh như muốn đoạt lấy tâm hồn người nghe. Những đệ tử có tu vi thấp không chịu nổi áp lực, đồng tử co rút lại, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ ngầu, rơi vào trạng thái ma chướng, miệng gào thét trong vô thức: “Giết! Giết! Giết!”
Đây chính là Kiếm đạo của vị cường giả kiếm tu năm xưa để lại. Nay nó bất ngờ thức tỉnh, làm loạn tâm trí của không biết bao nhiêu người.
“Tỉnh lại ngay!”
Một cường giả Độ Kiếp quát khẽ. Tiếng quát tựa như đại đạo chi âm, lập tức đánh thức các đệ tử đang mê man bừng tỉnh.
Nhưng đúng lúc này...
“Ong!”
Tảng Kiếm Thạch rung lên bần bật dữ dội. Từng luồng kiếm khí từ trong đá tuôn trào ra ngoài, xé toạc không gian xung quanh rồi nhanh chóng khép lại. Hàng vạn luồng kiếm khí quét ngang mọi thứ, biến cả khu vực thành một bãi chiến trường đẫm máu. Những đệ tử đứng gần không kịp né tránh, bị kiếm khí cắt trúng, người đầy thương tích, suýt chút thì bỏ mạng, thân xác tiêu tan.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, các tu giả của Thánh Địa Dao Quang đều cảm thấy da đầu tê dại, tim như rơi xuống hầm băng, lạnh buốt thấu xương!
Đã mấy ngàn năm trôi qua, không ngờ Kiếm Thạch lại lần nữa thức tỉnh!
Có kẻ không biết tự lượng sức mình muốn tham ngộ Kiếm đạo của Nhiếp Qua. Nhân quả của việc này quá lớn, không chỉ ảnh hưởng đến bản thân kẻ đó mà còn khiến cả Thánh Địa Dao Quang rơi vào hỗn loạn!
“Là đệ tử của Thanh Vân Nhất mạch! Ta biết ngay mà, chắc chắn là người ngoài đến, chứ người trong Thánh địa chúng ta làm gì có ai ngu xuẩn đến thế!”
Một người giận dữ gầm lên.
“Đúng là đồ ngu! Dám tự tiện tham ngộ Kiếm Thạch, hắn tưởng mình là ai? Tiên nhân chuyển thế chắc?”
Một người khác lạnh lùng mỉa mai.
Chuyện này gây ảnh hưởng quá lớn. Mấy ngàn năm trước, biết bao nhiêu thiên tài đã bỏ mạng vì cố tham ngộ Kiếm Thạch, ngay cả Dao Quang Thánh Tử năm xưa cũng bị phế bỏ đạo cơ, trở thành phế nhân…
Trong tình cảnh này, ngay cả các Lão tổ trong Thánh địa còn chẳng dám manh động, vậy mà một kẻ ngoại lai lại to gan dám ngồi tham ngộ?
“Vút! Vút! Vút!”
Giây phút này, tiếng xé gió vang lên tứ phía, không biết bao nhiêu tu giả đang lao nhanh tới! Trong đó không thiếu những thiên chi kiêu tử, kiêu nữ, thậm chí kinh động cả một số Lão tổ cũng phải xuất hiện.
Lúc này, lấy Kiếm Thạch làm tâm, phạm vi ngàn mét xung quanh đã hóa thành một sát trận kiếm khí. Kiếm khí sắc bén gào thét dữ dội, hàng vạn kiếm ảnh treo lơ lửng trên bầu trời, che khuất cả ánh sáng nhật nguyệt!
Lâm Phong cứ thế ngồi ngay giữa sát trận, mặt hướng về tảng đá, lưng quay về phía chúng sinh.
Chẳng ai nhìn rõ sắc mặt anh lúc này ra sao, nhưng có thể thấy rõ tấm lưng anh đã xuất hiện đầy vết máu! Đó là do bị kiếm khí cắt trúng, vết thương sâu tới tận xương, nhìn mà kinh tâm động phách!
“Tiểu sư đệ!”
Khương Ngôn Khê thắt cả tim. Cô ta nghe thấy những lời bàn tán xung quanh và lờ mờ nhận ra có điều không ổn. Đây có lẽ là một cái bẫy, có kẻ cố tình lợi dụng Kiếm Thạch để dồn Tiểu sư đệ vào chỗ chết!
“Ngươi biết thừa sẽ xảy ra cảnh tượng này mà còn xúi giục Tiểu sư đệ của ta đi tham ngộ!” Đại sư huynh ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Vương Nhạc, sát ý bùng lên không chút che giấu.
Lâm Phong đang đổ máu, cơ thể cường tráng dần trở nên hư ảo giữa luồng kiếm khí, khiến Đại sư huynh vừa lo lắng vừa phẫn nộ…
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất