"Ực..."
Đám đệ tử chỉ cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Phong đang tham ngộ đạo của Nhiếp Qua cổ tổ, nào ngờ anh lại đang chinh phục...
Rốt cuộc phải tự tin vào bản thân đến mức nào mới dám làm ra hành động kinh thiên động địa đến thế?
Anh không sợ xảy ra sai sót, dẫn đến thân tử đạo tiêu sao?
Đôi mắt đẹp của Thánh nữ Dao Quang khẽ chớp, cô ta cũng bị khí thế lúc này của Lâm Phong làm cho kinh ngạc...
Đại sư huynh liên tục gật đầu.
Nhị sư tỷ lại lén lau nước mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó nói thành lời...
Giờ khắc này, ngay cả Thánh chủ Dao Quang cũng lộ vẻ khác thường, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Ông ta nhìn Lâm Phong, khóe miệng ngậm cười, thậm chí còn chủ động đưa tay ra, muốn giúp Lâm Phong chỉnh lại cổ áo đang xộc xệch, nhưng lại bị Lâm Phong trực tiếp né tránh.
"Xin lỗi, tôi mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào mình!"
Lâm Phong bình tĩnh đến lạ thường.
"Không tệ!"
Thánh chủ Dao Quang cũng không giận, tiếp tục cười nói: “Năm xưa khi Thanh Vân thượng nhân đến định hôn ước, ta vốn dĩ không đồng ý. Nhưng nể tình giao hảo xưa kia, nên ta muốn xem biểu hiện của ngươi thế nào. Hôm nay nhìn thấy, ngươi quả thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác..."
"Chuyện này tạm thời khoan nhắc tới!"
Lâm Phong phất tay, ngay sau đó chuyển ánh mắt lạnh lẽo sang Vương Nhạc. Hơi thở anh dần trở nên hỗn loạn, yết hầu chuyển động, tựa như một con thú khổng lồ thời hồng hoang gầm nhẹ: “Vương Nhạc!!!"
Sắc mặt Vương Nhạc thay đổi, hắn cũng bị biểu hiện vừa rồi của Lâm Phong trấn áp, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn cười như không có chuyện gì xảy ra: “Không hổ là cao đồ của Thanh Vân Nhất Mạch, bái phục bái phục! Ngày mai nếu rảnh rỗi, ta có thể dẫn ngươi đi gặp vài cố nhân, du ngoạn non sông gấm vóc của Linh Giới một chuyến."
Sau khi nhìn thấy thái độ của Thánh chủ, hắn biết hôm nay mình không thể tiếp tục đối đầu với Lâm Phong được nữa. Đây là một nhân vật rất đáng sợ, cần phải thận trọng đối đãi, không thể khinh thường.
"Được.”
Lâm Phong dứt khoát gật đầu.
Ngay sau đó, anh tung người nhảy vọt lên, trong nháy mắt đã áp sát trước mặt Vương Nhạc, lạnh lùng nói: “Ngày mai tao sẽ du ngoạn non sông gấm vóc của Linh Giới, chọn cho mày một mảnh đất phong thủy bảo địa, rồi đích thân chôn cất mày!"
"Ngươi..."
Đồng tử Vương Nhạc co rụt lại. Hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì bàn tay to lớn của Lâm Phong đã vỗ tới, mang theo uy thế vô tận, khiến lông tóc cả người hắn dựng đứng cả lên.
"Láo xược!"
Vương Nhạc giận dữ, lập tức thi triển thuật pháp đánh trả.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, không gian giữa sân rung chuyển dữ dội rồi vỡ vụn. Hà quang vô tận bắn ra tứ phía, dư chấn đáng sợ quét ngang, làm cho thân thể của vô số đệ tử vây xem xung quanh như muốn nứt toác, thần hồn suýt nữa đã tan rã.
Giây tiếp theo.
Vút!
Vương Nhạc bị Lâm Phong dùng một chưởng đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào một ngọn núi xanh, chấn nát cả dãy núi đó.
"Dám ức hiếp sư môn tao, ném đá giấu tay với tao. Hôm nay, tao xem ai cứu được mày.”
Lâm Phong gầm lên, sát ý khó giấu, anh lao vút đi, lôi Vương Nhạc vẫn đang chưa kịp hoàn hồn từ trong đống đá vụn ra.
Bùm!
Một đấm cực mạnh.
Vương Nhạc lại một lần nữa bị đánh bay, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài, miệng phun máu tươi, lờ mờ còn thấy cả mảnh vỡ nội tạng. Máu nhuộm đỏ mặt đất, trông rất rợn người.
Chỉ với hai đòn, hắn đã bị trọng thương, cả người đầm đìa máu, làm da đầu những người xung quanh tê dại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất