"Bất tử bất diệt, chỉ có Vô Thương mà thôi!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng bóng hình đáng sợ giữa không trung kia.
Trong nháy mắt, bầu không khí tại hiện trường trở nên áp bách.
Tất cả mọi người đều bị chấn động, cảm nhận được một áp lực khổng lồ đè nặng lên tâm can. Một số người tu vi hơi yếu thậm chí không kìm được mà quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy...
Loại cường giả kinh thiên động địa bậc này, dù chỉ là một tia chấp niệm, uy áp cũng đủ khiến người ta khó lòng chịu đựng.
"Rào rào rào~"
Trên vòm trời bỗng nhiên mây ngũ sắc giăng kín, giáng xuống vô tận điềm lành. Đây là Thiên Đạo lay động, có cảm ứng, đang cầu nguyện và tưởng nhớ về vị vương giả năm xưa...
"Vô Thương Đế Tôn!"
Thánh chủ Dao Quang lại khẽ thở dài.
Tiên lộ rốt cuộc nguy hiểm đến nhường nào?
Con đường thành tiên chẳng lẽ thực sự là đường cùng sao?
Ngay cả bậc Thiên địa Chí Tôn như vậy cũng gãy cánh giữa đường, ôm hận mà chết...
"Cứ đánh tiếp như vậy, hai người bọn họ chắc chắn sẽ có một người tử chiến, ông không định ngăn cản sao?"
Thánh nữ Dao Quang thấp giọng nói.
"Cứ xem thêm chút nữa đi..."
Thánh chủ Dao Quang đáp.
Ông ta rất có niềm tin vào Vương Nhạc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng tò mò về Lâm Phong, cho nên muốn xem xem giữa hai người bọn họ rốt cuộc ai mạnh hơn?
Đương nhiên, ông ta cũng rất tự phụ.
Ông ta cho rằng có mình trấn áp ở đây, sẽ không xảy ra biến cố gì, cả Lâm Phong và Vương Nhạc đều sẽ không chết.
"Cát bụi trở về với cát bụi, ông đã bỏ mạng trên Tiên lộ, tôi việc gì phải sợ? Chỉ là một tia chấp niệm, tôi tiễn ông lên đường.”
Lâm Phong hờ hững.
Vạn linh đều run rẩy, nhưng tâm thái của anh lại cực độ bình tĩnh, không chút dao động!
"Vù!"
Hào quang trên cơ thể Lâm Phong càng thêm rực rỡ, anh dung hợp Vô thượng Kiếm đạo vào trong tay phải, hàng tỷ kiếm ảnh lúc ẩn lúc hiện, như nối liền thiên địa, thông suốt âm dương, bùng phát khí thế vô cùng vô tận.
“Chém!”
Anh cứ thế tung một quyền đánh thẳng vào chấp niệm của Vô Thương Đế Tôn trên bầu trời. Quyền uy khủng bố cuộn trào, làm thân hình vốn đã hư ảo của Vô Thương Đế Tôn càng trở nên mờ ảo, chập chờn.
"Ầm!"
Trên vòm trời, hào quang bắn ra tứ phía.
Từng đóa Đạo hoa nở rộ, vô số cánh hoa bay múa, cảnh tượng bình yên nhưng lại cực kỳ quỷ dị.
Đây là Đạo của Lâm Phong đang đối kháng với Pháp của Vô Thương Đế Tôn. Không tạo ra cảnh tượng ngày tận thế đáng sợ, ngược lại là một cảnh tượng yên bình.
Cái này gọi là vật cực tất phản!
Đây là sự va chạm đến cực hạn giữa Đạo và Pháp mới có thể sinh ra cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Và cuối cùng.
Khí tức của Vô Thương Đế Tôn dần dần yếu đi, bóng người cũng dần trở nên hư ảo. Đôi mắt thâm thúy của ông ta quét nhìn mặt đất bao la, nhìn xuống chúng sinh muôn loài, trên mặt viết đầy vẻ lạc lõng và bi thương...
"Suy cho cùng ta cũng đã chết... Không còn thần lực, khó mà đi nghịch chuyển âm dương.”
"Trận chiến năm đó, ta bại rồi..."
"Tiên lộ, quả thực là cánh cửa để thành Tiên sao? Hay là..."
Lời nói của Vô Thương Đế Tôn dần dần bình lặng.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất