Núi xanh sụp đổ, bụi bay ngợp trời.
Giờ khắc này, vạn vật thế gian dường như đều mất đi ánh sáng vốn có, chỉ còn lại một màu u ám, xám xịt.
Duy chỉ có Lâm Phong là vẫn chói mắt rực rỡ.
Anh lơ lửng trên đống phế tích, thân hình cao ráo tỏa ra thánh quang, ánh mắt thâm thúy đáng sợ, như một vị thiên thần đang cúi đầu nhìn xuống những con sâu kiến giữa trời đất.
Cảnh tượng rung động này làm tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Đây rốt cuộc là một thiên kiêu trong lớn trẻ như thế nào?
Quá mạnh!
Mạnh đến mức đáng sợ, mạnh đến mức khiến người ta không sinh nổi ý niệm phản kháng.
Cho dù Vương Nhạc trưởng lão đã tung hết thủ đoạn, cuối cùng vẫn bại trận, bị nghiền ép hoàn toàn, ngay cả Cực phẩm Linh Bảo tàn khuyết cũng đã dùng đến, vẫn không thể lật ngược tình thế.
"Tiểu sư đệ!"
Khương Ngôn Khê lẩm bẩm.
Nỗi uất ức trong lòng cô ta đã được quét sạch.
Lúc này, trong mắt cô ta chỉ còn lại bóng hình cao ráo kia, ánh mắt dần trở nên si mê.
"Lâm Phong..."
Thánh nữ Dao Quang cũng cảm thấy vô cùng chấn động.
Điều khiến cô ta chấn động không phải là việc Lâm Phong đánh bại Vương Nhạc, mà là khí thế lúc này của anh. Quả thực giống như một vị đế hoàng, không sợ hãi bất cứ điều gì, sở hữu một trái tim vô địch không tì vết.
Khí chất như vậy, cô ta chỉ từng thấy ở một vài người.
Và những người đó đều đã đi ra con đường của riêng mình, diễn hóa ra pháp của riêng mình, là những kẻ mạnh nhất từ xưa đến nay...
"A!!!"
Dưới đống phế tích, tiếng gầm nhẹ của Vương Nhạc vọng lên.
Cho dù đến lúc này hắn vẫn chưa chết, nhưng đã thương tích đầy mình, xương cốt vỡ vụn, máu dường như sắp cạn khô.
Hắn giãy giụa bò ra từ đống đá vụn, từ những thân cây gãy đổ. Khuôn mặt anh tuấn hiện rõ vẻ dữ tợn và không cam lòng. Đôi mắt như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, miệng thở hồng hộc như dã thú.
"Hửm?"
Trên mặt Lâm Phong hiện lên chút kinh ngạc.
Với lực mà anh vừa ra tay, đừng nói một Vương Nhạc, cho dù là mười Vương Nhạc cũng phải bị chấn thành sương máu.
Vậy mà đối phương lại không chết, chỉ bị trọng thương?
"Là đạo phù ấn kia!"
Lâm Phong chú ý đến phù văn thần bí nơi mi tâm của Vương Nhạc. Nó giống như những đường vân nguyên thủy nhất giữa thiên địa, lấp lánh ánh sáng, bùng phát sinh khí vô tận, đang nhanh chóng chữa lành vết thương cho Vương Nhạc.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Vô Thương Chi Đạo.
Bất kể bị thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng hồi phục. Tương truyền tu luyện đến cảnh giới cao thâm nhất, thậm chí chỉ còn một giọt máu cũng có thể sống lại, xưng là bất tử bất diệt...
"Lâm Phong! Mối thù hôm nay, ta ghi nhớ!"
Vương Nhạc vừa thu hồi Tiên Linh Chiến Xa đã nát bét, vừa gằn giọng nói.
Hắn rất tự tin.
Biết rằng mình không thể chết.
Bởi vì nơi đây là Thánh địa Dao Quang, không ai có thể giết hắn ngay trong Thánh địa Dao Quang được...
"Không cần ghi nhớ, hôm nay mày phải đền tội.”
Lâm Phong vươn bàn tay to lớn ra, bắt lấy Vương Nhạc kéo lại gần. Đôi mắt anh chuyển thành màu tím thẫm, thỉnh thoảng có kim quang lóe lên nơi đáy mắt.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất