Trong thiên địa này lại có người muốn san phẳng Thánh địa Dao Quang?
Nếu là người khác nói câu này, chắc chắn sẽ làm người ta cười rụng răng, nhưng nhìn thấy Trần Bắc Huyền, mọi người lại chẳng thể nào cười nổi, chỉ cảm thấy sự ớn lạnh thấu tận xương tủy...
"Ngông cuồng thật đấy. Hôm nay ta lại muốn xem ngươi san phẳng Thánh địa của bọn ta kiểu gì. Mấy vị tộc lão, xin hãy ra tay chặn ba người Lâm Phong lại, ta muốn đích thân bắt giữ Trần Bắc Huyền."
Thánh chủ Dao Quang có sự ngạo nghễ của riêng mình, ông ta muốn đơn đấu với Trần Bắc Huyền.
"Ầm ầm."
Mấy vị lão giả không chút chần chừ, trực tiếp thò bàn tay khổng lồ chộp về phía nhóm Lâm Phong. Khí tức cường đại chấn động hư không, khiến con đường nhỏ lát bằng Đại đạo kia cũng trở nên hư ảo, chập chờn.
"Ha ha ha, người mà Trần Bắc Huyền ta muốn tiễn đi, trong thiên hạ này có kẻ nào có thể cản nổi?"
"Những kẻ đã chết, hay những kẻ chí cường còn sống đều không làm được. Huống hồ là mấy tên nhãi nhép như các ngươi?"
Trần Bắc Huyền cười lớn.
Tay hắn kết pháp ấn, vừa nhấc tay lên đã là hàng vạn thuật pháp. Trong tiếng nổ ầm ầm, hắn trực tiếp chấn nát mảng hư không kia, ngăn chặn đòn tấn công của mấy vị lão tổ, biến nơi đó thành một vùng không gian đứt gãy, ngăn cách mọi thứ.
Ngay sau đó.
"Tùng."
Một cây đàn cổ mộc mạc từ trên cao rơi xuống, được Trần Bắc Huyền ôm gọn vào lòng...
Trần Bắc Huyền cứ thế ngồi xếp bằng bên cạnh vùng không gian đứt gãy, chỉ một mình, đơn độc đối mặt với cả một Thánh địa, trên mặt viết đầy sự tự tin và bá khí...
"Bán Tiên Khí - Thất Huyền Thần Cầm."
Có vị lão giả sắc mặt bỗng chốc trở nên kinh hãi tột độ.
Pháp khí bên người Trần Bắc Huyền rất nhiều, nhưng duy chỉ có một món pháp khí vô cùng bí ẩn ít người biết đến.
Pháp khí này chính là Thất Huyền Thần Cầm do hắn đích thân nuôi dưỡng. Nghe đồn thân đàn được làm từ cành gãy của Thế Giới Thụ thời viễn cổ, dây đàn được luyện từ gân da của Thánh thú trên cấp mười.
Lấy chúng sinh làm lời, lấy thiên địa làm nhạc.
Năm xưa Thất Huyền Thần Cầm còn từng độ qua thiên kiếp, vì thế mà dẫn dụ vô số cường giả đến dòm ngó, kết quả đều bị Trần Bắc Huyền cường thế chém giết, thậm chí còn dẫn dụ cả chủ nhân của tháp Thiên Ma tới...
"Tặng các ngươi một khúc Thành Tiên. Khúc này do ta cảm ngộ trên Tiên lộ viết ra..."
Trần Bắc Huyền nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, từ tốn nói.
"Khoan đã."
Một vị lão giả vội vã hét lớn, sau đó nhanh chóng nói:
"Trần Bắc Huyền, ngươi đi đi, bọn ta không ngăn cản nữa."
Ông ta cảm nhận được một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cho rằng không thể tiếp tục thế này nữa, nếu không dù Thánh địa của họ có thắng, cũng sẽ là một chiến thắng thảm hại...
Hành động liều mạng với loại cường giả này là chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Từ thượng cổ đến nay, cũng có vài đạo thống lừng lẫy làm ra chuyện bốc đồng như vậy, kết quả là những đạo thống đó giờ đây đều đã lụi tàn, không còn chút hào quang...
"Đã đến nước này rồi thì cứ luyện tay chút đi..."
Trần Bắc Huyền gảy nhẹ dây đàn.
"Ting… tang… tang"
Giữa thiên địa vang lên tiếng đàn du dương.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất