Rất nhanh. 

 

 

Mấy người bọn họ đã tiến vào Tinh Thành. 

 

Nơi đây nghiễm nhiên giống như một tòa thành cổ đại, người người mặc cổ y cổ bào, đâu đâu cũng thấy những tu sĩ có thực lực hùng hậu... 

 

Dạo quanh một lúc, Đại sư huynh nói: “Trước tiên tìm một chỗ ở lại nghỉ ngơi vài ngày đã. Nhiệm vụ chính trong mấy ngày tới là nghe ngóng tin tức của Mục Trần, cũng như chiến sự bên phía Thánh địa Dao Quang." 

 

"Được." 

 

Lâm Phong gật đầu ngay. 

 

Tiểu Luyện Luyện hiện đang ở trong một trạng thái rất huyền diệu, quả thực không thích hợp đi lại lung tung, cho nên tìm một nơi an ổn để ở, sắp xếp lại kế hoạch tiếp theo là rất cần thiết. 

 

"Vô lượng ông nội nhà ngươi." 

 

Đúng lúc này. 

 

Bên đường bỗng nhiên có một đạo sĩ trẻ tuổi ăn mặc rách rưới, mặt mày tươi cười hớn hở lao ra, chặn trước mặt mấy người bọn họ. 

 

Đôi mắt tên đạo sĩ đảo qua đảo lại có vẻ gian manh, sau khi đánh giá Lâm Phong và Lý Trường Dạ một lượt, hắn dán chặt mắt lên người Khương Ngôn Khê, bắt đầu chào mời viên đan dược trong tay: “Vị tiên tử này, bần đạo thấy cô rất có duyên, viên Định Nhan Đan này bán cho cô một ngàn viên linh thạch thượng phẩm..." 

 

"Định Nhan Đan?" 

 

Khương Ngôn Khê nghi hoặc. 

 

"Đúng vậy. Đan dược thất phẩm Định Nhan Đan, đàn ông mê mẫn, đàn bà phát cuồng, có thể giữ mãi tuổi thanh xuân, giúp dung nhan cô mãi mãi, không phai nhòa theo năm tháng." 

 

"Hơn nữa chỉ tốn một ngàn viên linh thạch thượng phẩm, cô mua không sợ lỗ, mua không sợ bị lừa." 

 

Đạo sĩ trẻ tuổi nhiệt tình giới thiệu. 

 

Khương Ngôn Khê nhìn viên đan dược trong tay đạo sĩ, trong lòng có chút rung động, nhưng cô không trả lời ngay mà nhìn sang Lâm Phong và Đại sư huynh bên cạnh. 

 

Dù sao, một ngàn viên linh thạch thượng phẩm đối với tu sĩ từ Đại Cầu mà nói, có thể coi là một khoản tiền khổng lồ. 

 

"Đưa đan dược cho tôi xem thử." 

 

Lâm Phong nói. 

 

Đạo sĩ trẻ tuổi liếc nhìn Lâm Phong, do dự một lát rồi vẫn đưa đan dược qua. 

 

Lâm Phong nhận lấy đan dược, tùy ý quan sát vài lần đã nhìn thấu mọi chuyện. 

 

Đây quả thật là Định Nhan Đan không giả, nhưng đáng tiếc là trong quá trình luyện chế đã xảy ra vấn đề gì đó, dẫn đến dược tính bị thất thoát hơn một nửa, miễn cưỡng chỉ có thể coi là hàng thứ phẩm. 

 

"Viên đan dược này của anh có chút tì vết, không đáng giá một ngàn viên linh thạch thượng phẩm." 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói. 

 

Tuy anh không biết giá cả thị trường ở đây, nhưng lờ mờ nhận ra đối phương là một tên lừa đảo chuyên đào hố người khác, cần phải cẩn thận một chút, không thể làm kẻ ngốc nhiều tiền được. 

 

"Vô lượng ông nội nhà ngươi, không ngờ hôm nay gặp được cao thủ. Bần đạo còn tưởng các người cái gì cũng không hiểu, nên cố ý báo giá cao một chút." 

 

Vẻ mặt đạo sĩ trẻ tuổi lập tức trở nên nghiêm túc, nói tiếp: “Người anh em này quả nhiên là nhân tài xuất chúng, hay là anh ra giá đi, tôi xem có bán được không..." 

 

Lâm Phong nghe vậy do dự một lát, nói: "Hai trăm viên?" 

 

"Được. Thành giao." 

 

Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng gật đầu. 

 

Vội vàng quá rồi... 

 

Khóe miệng Lâm Phong khẽ giật, nhưng vẫn móc từ trong túi Càn Khôn ra hai trăm viên linh thạch thượng phẩm, đưa cho tên đạo sĩ. 

 

Trước đó chinh chiến tứ phương, anh đã cướp được không ít túi trữ vật, nên linh thạch vẫn có một ít, cũng không thấy đau lòng. 

 

Nhìn theo bóng lưng đạo sĩ trẻ tuổi hí hửng rời đi, Lâm Phong đưa viên Định Nhan Đan trong tay cho Nhị sư tỷ, mỉm cười nói: “Tặng chị, viên đan dược này tuy chỉ là hàng lỗi, nhưng đối với chị mà nói chắc cũng có chút tác dụng, có thể làm chậm quá trình lão hóa..." 

 

"Tiểu sư đệ, cảm ơn cậu..." 

 

Khương Ngôn Khê coi nó như trân bảo. 

 

Là đại tiểu thư của nhà họ Khương, cô ta từng nhận được quà của rất nhiều đàn ông, nhưng chưa lần nào vui vẻ như lần này. 

 

Thế nhưng Đại sư huynh bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không biết nghĩ đến điều gì, mày hơi nhíu lại, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. 

 

Anh ta nhớ tới lời sư phụ dặn dò trước khi đi. 

 

"Trường Dạ, nếu bên phía Thánh địa Dao Quang xảy ra vấn đề, thì con hãy cầm bức thư này của ta, dẫn Ngôn Khê đến bái kiến Kiếm Môn một chuyến. Nhớ kỹ..." 

 

Anh ta không biết nội dung trong thư, nhưng lờ mờ có thể đoán được... 

eyJpdiI6ImNsRXFSZFBUWmlPNHJvRmJYOVRcL1dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktNN1RLc2o5N0NyY0RRWm5MK2FZRmFGSjZVaXhcL1k5bXFFYytCejNwZ0tQVEdFYlFRXC82NVY0cDZ1cUVJRHRtdiIsIm1hYyI6Ijc4ZjE2NDEwNjFiMzFiZTgyM2I4NDBlODdiODM5YTNkZmE3YTM3NWI0NzM4NDZmZDA3YTY0YTBjMjFjMWVmNDEifQ==
eyJpdiI6IkJ6SWRFVCtzVVJwTFBBXC9ZYm5DRkh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijcxa0pHRnd4OWYzZEE5dUFoMUV6TnlFa3BCeVVNVWpxa3dXekZVXC9rYW83RGpqMFlzajlCMms3MnFaTUxBdW9NOXBxbkJFY3JRakFhYzVvUUZoanlVOW9kWDJIaXhIbDdjVittOHlNWlwvaXhtOEl4cWYrTXZJWFI1MWZIYXZZZ2k2VlhiSFh5OVdiMDNNYzBDNk9kTGZSaXpHZ21UMGVYbGlBMm9tYzU4Y0tVc1JpbWRzMldqK1hmYXdLeU9PMTM4XC9GUEFVZk5zWXFjMDM3blV4V3RQT3kzQUk2M002SVhwK2FOUXYrd3Q0VGlOWmdjZ05uXC8weVlUWlFkelRISVpzMHBYQkhxZU4rVnlUS1RSMXRnSWlQdk9wMitEalRCWGVIQkFEYmlaN3VGST0iLCJtYWMiOiIyMzc4N2Q0NDdmNDZmYWJiNDM0ZDZiZTQzMmM4YzE5OThmN2RmMTliNDk0YTRjM2RkNTQ4ZDUwNDRlN2Q4YjJkIn0=

Ads
';
Advertisement
x