"Trước đây khi tôi còn yếu, đệ tử Hợp Hoan Tông đã nhiều lần truy sát tôi. Tôi và Hợp Hoan Tông có thù sinh tử, gặp một kẻ giết một kẻ."
Lâm Phong nhàn nhạt đáp.
Đạo sĩ trẻ tuổi nghe vậy thì hiểu ra ngay, sau đó trên mặt lại khôi phục vẻ bất cần đời, móc từ túi Càn Khôn ra một cái bình ngọc.
Trên bình ngọc viết ba chữ to tướng đầy kiêu ngạo: "Thô Đại Hoàn".
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, đây là thù lao đã nói trước đó."
Đạo sĩ trẻ tuổi nói.
"Tôi không cần thứ này."
Lâm Phong nhíu mày.
"Tôi là một người có nguyên tắc, bất kể anh có cần hay không, đây là thù lao đã thỏa thuận, tôi không muốn nợ ân tình của anh..."
Đạo sĩ trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Phong nhếch miệng, nhưng cũng không nói gì thêm. Anh nhận lấy bình ngọc, ném tùy tiện lên bàn, sau đó bưng tách trà lên, vừa uống trà vừa lơ đãng hỏi: “Người của Hợp Hoan Tông, tại sao lại truy sát anh?"
"Chuyện này tốt nhất anh đừng nên biết. Ngoài ra, lát nữa anh hãy mau chóng rời khỏi đây đi, kẻo gặp tai bay vạ gió."
Đạo sĩ trẻ tuổi có lòng tốt nhắc nhở.
"Tôi hỏi, anh trả lời. Nếu không thì chết..."
Mặt Lâm Phong không cảm xúc.
Đạo sĩ trẻ tuổi nghe vậy trong lòng chợt thắt lại, thấy Lâm Phong không giống đang nói đùa, do dự một lát rồi nói: “Thật ra không phải người Hợp Hoan Tông muốn giết tôi, mà là nhân vật lớn đứng sau lưng bọn họ muốn giết tôi. Nhân vật lớn đó đến từ Tinh Môn."
"Tinh Môn?"
Lâm Phong hơi nhíu mày.
Lục sư huynh hiện đang ở Tinh Môn, cho nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh không muốn xảy ra xung đột với Tinh Môn...
"Đúng vậy. Thế hệ thanh niên Tinh Môn cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Một người bạn tốt của tôi là người nổi bật trong thế hệ trẻ Tinh Môn, tiếc là cậu ấy bị đối thủ gài bao vây tấn công, rơi vào hiểm cảnh. Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn nên ra tay trợ giúp. Kết quả cũng bị truy sát."
Nói đến đây, đạo sĩ trẻ tuổi bỗng bắt đầu cưỡng ép tôi luyện tinh khí, máu huyết cuộn trào, tỏa ra một luồng khí tức dọa người. Năng lượng của luồng khí tức này rõ ràng đã đạt đến Độ Kiếp sơ kỳ.
"Anh đừng coi thường tôi, tôi cũng là một cường giả, chỉ là bị trọng thương, bị người ta phong ấn linh mạch, thực lực không còn được mấy phần."
Lâm Phong nghe vậy, đôi mắt bỗng chốc chuyển thành màu tím nhạt.
Anh vận dụng Tử Kim Nhãn Thuật, dò xét bản nguyên của đạo sĩ, cuối cùng trực tiếp xé toạc áo trước ngực hắn ra.
Chỉ thấy, nơi ngực đạo sĩ rõ ràng có một ngôi sao sáu cánh (Lục Măng Tinh) đang lấp lánh ánh kim nhàn nhạt.
"Thủ đoạn hay lắm. Lấy khí làm dẫn, lấy linh làm cơ sở, bố trí trận pháp phong ấn Lục Mang Tinh trong cơ thể người, phong ấn toàn bộ thức hải, đan điền, đạo cung của anh."
Lâm Phong híp mắt.
"Đây là thuật phong ấn của Tinh Môn Nhất Mạch, nếu không có nhân vật lớn của Tinh Môn ra tay, e là cả đời này tôi cũng không khôi phục được."
Đạo sĩ trẻ tuổi thở dài, vẻ mặt có chút chán nản.
"Hừ..."
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng là bi kịch của kẻ yếu. Nếu thực sự mạnh, sao lại bị người ta phong ấn?"
"Còn về người bạn tốt kia của anh, xem ra cũng chẳng ra sao, nếu không sao lại bị đám thanh niên đồng môn bày kế hãm hại."
"Anh thì biết cái gì? Người bạn đó của tôi mới bái nhập Tinh Môn cách đây không lâu, nội tình chưa đủ, quan hệ chưa rộng. Sao có thể địch lại đám thanh niên đã cắm rễ sâu ở Tinh Môn chứ?"
Đạo sĩ trẻ tuổi lên tiếng bênh vực cho bạn.
Lâm Phong nghe vậy mày hơi nhíu lại, lên tiếng hỏi: “Bạn tốt của anh, tên là gì?"
"Cậu ấy tên Phùng Mục Trần, trước đây chỉ là một tu sĩ ở vùng đất bỏ hoang, sau khi đến Linh giới thì một bước lên mây. Cho cậu ấy thêm thời gian, nhất định có thể đứng trên vạn người, dẫn dắt bần đạo đi lên đỉnh cao đời người. Đến lúc đó..."
"Hừ. Ai chẳng có lúc sa cơ lỡ vận, chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo. Không cùng chí hướng thì không cần nói nữa, tạm biệt."
Đạo sĩ trẻ tuổi bỗng đổi giọng, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là đã nổi nóng, phất tay, xoay người bỏ đi.
"..."
Lâm Phong bình tĩnh, không hề ngăn cản.
Anh chỉ tùy tiện chỉ tay một cái, để lại một ấn ký thần thức sau lưng đạo sĩ trẻ tuổi...
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, giờ đây anh đã rất am hiểu lòng người. Anh biết nếu mình trực tiếp hỏi tung tích Lục sư huynh hoặc tiết lộ thân phận, đối phương sẽ không tin, ngược lại còn sinh lòng cảnh giác.
Thay vì nói nhiều, chi bằng để lại nước cờ dự phòng, giám sát nhất cử nhất động của đối phương...
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất