"Mình… thật sự đã sống lại sao?"
"Lại còn quay đúng về mười năm trước, ngay cái ngày mình làm việc nghĩa?"
Trong con hẻm tối, Tào Khôn
曹昆
Tào Khôn
nhìn ngày giờ hiển thị trên điện thoại, nắm tay bất giác siết chặt.
Mười năm trời!!!
Ngay cả trong mơ, anh cũng chỉ muốn quay lại ngày này!
Mười năm trước, khi Tào Khôn đi ngang qua con hẻm này, đúng lúc bắt gặp mẹ của hoa khôi Vương San San là Bạch Tĩnh đang bị ba tên du côn bắt nạt.
Hoa khôi Vương San San không chỉ là bạn học suốt ba năm cấp ba của anh, mà còn là "nữ thần" anh theo đuổi suốt ba năm.
Thậm chí, để tiếp tục theo đuổi Vương San San, trong đợt đăng ký nguyện vọng thi đại học vừa rồi, Tào Khôn còn cố ý chọn cùng trường cùng ngành với cô ấy.
Thấy ba tên rõ ràng định cưỡng hiếp bà, anh chẳng kịp nghĩ, vớ lấy một viên gạch lao thẳng tới.
Nhờ tập luyện thường xuyên, lại cao tới một mét tám mươi hai, dù một chọi ba, anh vẫn chẳng hề lép vế.
Sau một hồi hỗn chiến, anh đánh gục cả ba tên, khiến chúng nằm sõng soài dưới đất.
Sau khi khống chế được ba tên, Tào Khôn định gọi công an, nhưng bị Bạch Tĩnh ngăn lại.
Vì bà lo danh dự của mình bị ảnh hưởng.
Dù bà chưa bị ba tên đó xâm hại, nhưng chuyện này mà lan ra thì dư luận sẽ chẳng thể kiểm soát.
Rơi vào miệng lưỡi hàng xóm, rất dễ bị biến thành "Bạch Tĩnh đã bị ba tên làm nhục".
Tào Khôn đặt mình vào vị trí của bà, thấy quả thực có thể khiến Bạch Tĩnh mang điều tiếng, nên cuối cùng đã không báo công an.
Thế nhưng sáng hôm sau, công an lại tìm tới nhà, bắt anh luôn.
Thì ra trong ba tên đó, có một tên bị thương quá nặng trong trận ẩu đả tối qua, không qua khỏi.
Nhưng Tào Khôn không hề lo lắng.
Vì anh từng đọc các bài viết phổ biến kiến thức pháp luật về chuyện này.
Khi ngăn chặn kẻ phạm pháp đang thực hiện cưỡng hiếp, bắt cóc, giết người mà dẫn tới việc đối phương bị thương hoặc tử vong, thì không bị coi là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Nói cách khác, anh không những không phải chịu trách nhiệm nào, mà còn được coi là hành động nghĩa hiệp.
Ấy vậy mà cuối cùng anh lại bị tuyên án tù chung thân.
Bởi Bạch Tĩnh không thừa nhận mình đang bị cưỡng hiếp lúc đó.
Bà ta khai rằng ba tên kia chỉ hỏi đường, còn Tào Khôn thì như một kẻ điên, lao tới đánh họ.
Thế là một việc làm nghĩa hiệp đúng nghĩa, dưới màn vu khống của Bạch Tĩnh, bị biến thành vụ án mạng.
Từ đó, Tào Khôn mang trên lưng tội danh giết người, bước vào mười năm tù đày.
Đến đây, trong mắt Tào Khôn chợt thoáng lên vẻ dữ tợn.
"Mười năm đấy, biết ông đây đã sống thế nào không?"
"Vương San San, Bạch Tĩnh, còn cả Vương Nhất Phu, cả ba đứa nhà các người cứ đợi đấy, ông đây nhất định sẽ cho các người muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!"
Lúc đầu, Tào Khôn cứ tưởng việc vu khống anh chỉ là hành vi cá nhân của Bạch Tĩnh.
Mãi đến khi vào tù, anh mới tình cờ biết: người dựng chuyện anh cố ý giết người không chỉ có Bạch Tĩnh, mà còn cả con gái cô ta là Vương San San và chồng cô ta, Vương Nhất Phu.
Cả ba người trong gia đình họ Vương đều nhúng tay.
Thậm chí "nữ thần" mà Tào Khôn theo đuổi suốt ba năm - Vương San San - lại là kẻ bày mưu tính kế cho cú vu khống anh cố ý giết người.
Suốt mười năm qua, anh mơ cũng chỉ muốn chém chết cả ba đứa nhà Bạch Tĩnh!
Dĩ nhiên, anh sẽ không làm thật.
Bởi làm vậy lại quá nhẹ nhàng cho bọn họ.
Có câu: muốn hả lòng hả dạ thì phải dùng dao cùn mà hành hạ kẻ thù.
Anh sẽ từ từ, từng chút một, đẩy ba người trong gia đình họ Vương tới đường cùng.
Chỉ như vậy mới nguôi được mối hận trong lòng anh.
Thấy sắp tới giờ, Tào Khôn đảo mắt quanh, luồn người nấp sau hai thùng rác cách đó không xa.
Nếu anh nhớ không lầm, Bạch Tĩnh sắp bị ba tên đó lôi vào hẻm.
Quả nhiên!
Tào Khôn vừa nấp sau hai thùng rác chưa tới năm phút, tiếng ú ớ lẫn với bước chân lộn xộn vang lên.
Ở đầu hẻm, ba tên du côn đang lôi xềnh xệch một phụ nữ đã có chồng, dáng người đầy đặn, vào trong.
Chính là Bạch Tĩnh!
Đứa bịt miệng, đứa kẹp người, đứa giữ chân-ba tên nhanh chóng lôi tuột Bạch Tĩnh vào trong.
Chúng đi qua cách chỗ anh nấp sau thùng rác chưa đầy hai mét, thấy rõ mồn một.
........
Hơn nửa tiếng sau!
Tào Khôn từ sau thùng rác trong hẻm bước ra.
Xem đoạn video vừa quay trên điện thoại, khóe môi anh nhếch lên nụ cười gian tà.
"Cô Bạch này, chắc cô cũng không muốn chồng cô thấy cái video này đâu, phải không?"
Nói xong, Tào Khôn bật cười ha hả, rồi rảo bước về phía ngược lại.
.......
Nửa tiếng sau!
Trong một căn hộ ở khu dân cư cũ kỹ, Tào Khôn tóc còn ướt sũng bước ra từ phòng tắm.
Trước chiếc gương soi toàn thân, nhìn thân thể trần trụi của mình, khóe môi anh bất giác cong lên.
Tuổi này đúng là đẹp biết bao, thân thể thì khỏe mạnh rắn rỏi!
Trên người không còn những vết sẹo dao ngoằn ngoèo, xấu xí.
Trên mặt cũng không còn vết khâu dài như con rết, chạy từ khóe mắt trái băng qua sống mũi tới tận khóe miệng phải.
Mọi thứ đẹp đẽ đến vậy!
Cuối cùng, nhìn mình trong gương gần một phút, anh mới châm điếu thuốc, ngồi xuống sofa trầm ngâm.
Đã được sống lại quay về, anh nhất định sẽ báo thù.
Ba người trong gia đình họ Vương-lũ chó má ấy-anh nhất định không thể tha.
Nhưng đã được trời cho cơ hội sống lại, anh không thể chỉ dùng nó để trả thù.
Suy cho cùng, đời còn nhiều thứ ngoài thù hận.
Như ăn ngon, rượu ngon, đàn bà.
Mười năm tù đày, anh đã mất quá nhiều, có quá nhiều điều tiếc nuối cần bù đắp.
Vì thế kiếp này, ngoài báo thù, anh còn phải tận hưởng cuộc sống cho ra hồn.
Dù là ăn ngon, rượu ngon hay phụ nữ thì cũng cần một thứ.
Tiền!
Cho nên, báo thù quan trọng, kiếm tiền cũng quan trọng không kém.
Tất nhiên, anh không định đi làm công ăn lương để kiếm tiền.
Nhờ mười năm trong tù, anh biết không ít cách kiếm tiền để phất nhanh.
Vì thế, anh cần lọc kỹ, xem có chọn được vài cách đỡ phi pháp, ít rủi ro hơn không.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất