Hai tiếng sau!
Trước rừng trúc, Tào Khôn dõi theo bóng lưng cô gái rời đi, trong lòng không khỏi rối bời.
Anh không ngờ, hóa ra đó lại là lần đầu của cô ấy.
Nếu cô gái đã dày dạn kinh nghiệm rồi, thì anh sẽ chẳng mang chút gánh nặng tâm lý nào.
Người dưng tình cờ gặp nhau, coi như vui vẻ chút rồi thôi; chẳng ai lợi dụng ai, lại càng không phải chịu trách nhiệm gì.
Thế nhưng đó lại là lần đầu của cô ấy, khiến anh khó mà dửng dưng nổi.
Dù cô gái xong việc là đi ngay, dứt khoát, không hề đòi anh chịu trách nhiệm, cứ như cô ấy mới là kẻ phũ phàng.
Nhưng cô ấy càng thoải mái như thế, trong lòng anh lại càng bứt rứt.
Anh cứ thấy mình nên làm gì đó.
Nhưng biết làm gì bây giờ?
Đến tên cô gái anh còn không biết.
Không phải anh không hỏi, anh đã hỏi, nhưng cô ấy không chịu nói.
Thậm chí, anh còn hỏi vì sao cô lại ngồi một mình uống rượu ở đây, vừa uống vừa khóc, có phải bị ai bắt nạt không.
Nhưng cô vẫn không nói lý do, còn giục anh rời khỏi trường cho nhanh.
Vì ban đêm ở đại học Hải Thành có bảo vệ tuần tra, họ rất gắt với người không thuộc trường.
Nghe vậy, anh thấy khá ngạc nhiên.
Cô gái làm sao biết anh không phải sinh viên đại học Hải Thành?
Chẳng lẽ trông anh ra dáng dân đi làm, chín chắn lắm sao?
Không thể chứ!
Tuy tâm hồn anh khá chín chắn, nhưng cơ thể anh mới 18 tuổi thôi!
Vì thế anh lại hỏi cô, làm sao biết anh không phải sinh viên đại học Hải Thành.
Nhưng cô vẫn không nói.
Nhìn bóng lưng cô gái càng lúc càng xa, cho đến khi khuất hẳn, anh bỗng bật cười tự trào.
"Thật là, con gái người ta còn phóng khoáng thế, đàn ông như mình mà lại lo được lo mất, chẳng khác gì đàn bà."
Nói xong, anh cười lắc đầu, cất bước rời khỏi đây.
.......
Mười giờ rưỡi tối!
Hải Thành, trong một phòng khách sạn năm sao, anh xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn bước vào.
Sau khi nếm được lợi ích do 72 thế cơm thùng mang lại, giờ anh càng háo hức muốn biết cơ thể mình rốt cuộc sẽ mạnh tới mức nào.
Thế nên anh tự lập một kế hoạch rèn luyện.
Mỗi ngày ít nhất phải tập ba tiếng.
Ba tiếng, theo tốc độ mười phút đánh một lượt 72 thế cơm thùng, thì được mười tám lượt.
Mỗi lượt tối thiểu nửa ký thịt bò chín; mười tám lượt tức là ít nhất phải chuẩn bị chừng chín ký thịt bò chín.
Tất nhiên, anh không chuẩn bị tới chín ký thịt bò chín thật.
Sau trải nghiệm tối qua ăn trứng đến phát ngán, anh chắc chắn sẽ không phạm lại sai lầm đó.
Vì thế tối nay anh mua đủ loại đồ ăn khác nhau.
Có sủi cảo, bánh bao hấp, xiên nướng, bít-tết, pizza, hamburger, tôm hùm đất và đủ thứ món ngon.
Đổi món liên tục, đảm bảo không tái diễn vụ trứng gà tối qua.
.......
Sáng hôm sau, bảy giờ rưỡi!
Thấy Tào Khôn bước ra khỏi khách sạn, Lưu Ngọc Linh vừa ngáp một cái vừa giúp anh mở cửa ghế bên phụ.
Thấy gương mặt Lưu Ngọc Linh mệt mỏi, mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, anh không kìm được trêu một câu:
"Sao, chồng côtối qua về à?"
Trong cuộc trò chuyện hôm qua, anh biết chồng Lưu Ngọc Linh đi công tác, mới đi được hai ngày, còn phải đợi mấy hôm nữa mới về.
Lưu Ngọc Linh liếc xéo anh một cái đầy oán trách.
"Xì! Anh biết em bận tới mấy giờ đêm qua không? Ba giờ, ba giờ sáng mới lên giường, hơn sáu giờ đã dậy, cộng lại ngủ được có ba tiếng, sắp gục tới nơi rồi."
Thấy điệu bộ oán trách của cô, anh bật cười ha hả.
"Biết, biết, biết tối qua cô vất vả rồi. Nhưng chẳng phải để kiếm tiền sao. Nghĩ tới tiền đi, chút mệt này có đáng là gì, đúng không?"
Nghe anh nói vậy, Lưu Ngọc Linh mím môi cười.
Nói cũng đúng!
Mệt thế này cũng chỉ vì kiếm tiền thôi mà.
Hơn nữa, trước khoản phí môi giới 360.000 tệ, chút mệt này đáng gì.
Đừng nói là thức tới ba giờ; bảo thức đến ba giờ suốt cả tháng, cô cũng cam tâm tình nguyện.
"Cũng phải." Lưu Ngọc Linh hì hì cười, cũng ngồi vào trong xe, nói: "Tóm lại, em đưa anh đi ăn trước đã. Ăn xong mình tới gặp ông chủ nhà đầu tiên."
Nói xong, Lưu Ngọc Linh đạp ga, chở anh rời đi.
.......
Chín giờ sáng!
Trong một quán cà phê ở khu Vân Đông, Hải Thành, Tào Khôn và Lưu Ngọc Linh tiến tới một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Lúc này, đã có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chờ sẵn.
Ông ta chính là chủ nhà đầu tiên mà hôm nay Tào Khôn phải gặp: Hoàng Gia Hào!
Hoàng Gia Hào, người tỉnh Quảng, mấy năm trước lúc thị trường bất động sản còn ăn nên làm ra, đã bỏ tiền đầu tư tám căn hộ ở đây.
Khi mua, giá là 8.500 một mét vuông, tưởng chừng mức giá đó đã đủ thấp, chắc chắn lời chứ không lỗ.
Nào ngờ mấy năm trôi qua, mấy căn ông mua không những không tăng mà còn rớt xuống 7.700 một mét vuông.
Tám căn, trung bình mỗi căn đều là loại diện tích lớn khoảng 130-140 mét vuông, mỗi mét vuông lỗ 800 tệ, tám căn cộng lại là lỗ chừng khoảng 800-900 nghìn tệ.
Thấy giá nhà ở khu Vân Đông chẳng biết bao giờ mới ngóc đầu lên, Hoàng Gia Hào dứt khoát chọn cắt lỗ rút lui.
Chỉ có điều, ông muốn dứt khoát cắt lỗ rời đi, nhưng thị trường đâu có chịu.
Bởi tám căn này đã ký gửi bên chỗ Lưu Ngọc Linh gần ba tháng, mà chưa bán nổi một căn.
Bởi vậy, khi tối qua Lưu Ngọc Linh gọi điện bảo có người muốn mua trọn cả tám căn của ông, ông lập tức bắt chuyến tàu cao tốc trong đêm chạy tới.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất