Ngọc Ý suýt nữa phun ra một ngụm máu, tức tối trừng mắt với Vu Kì Thiên, tiếp tục giả chết. 

"Ha ha, nha đầu này. Vu Kì Thiên cười to thành tiếng. 

Ngọc Ý lười để ý hắn, dù sao đã ăn uống no nê, nằm ở trên giường nhắm mắt sau đó đi vào không gian. 

Cô và Chu lão gia đã nói bảy ngày sau sẽ tới chữa bệnh cho Chu đại thiếu. Tuy để lại phương thuốc, nhưng tác dụng của phương thuốc đó không lớn, vẫn phải dựa vào y thuật của hiện đại, tiến sĩ song khoa y – độc ở hiện đại như cô không phải ăn cơm không. 

Ngọc Ý suy nghĩ, kệ sách y học của hiện đại xuất hiện ở không gian, chỗ tốt lớn nhất của nơi này chính là không gian tạo vật, căn cứ theo cái mình nghĩ thì có thể trong hư không tạo ra thứ mà mình thích. 

Nhìn thấy kệ sách quen thuộc, Ngọc Ý vô cùng kích động và thích thú, lập tức đi tới tra đọc, tìm được cách chữa trị, sau đó bắt đầu điều chế thuốc. 

Mà sau khi Vu Kì Thiên ăn cơm xong, nhìn thấy Ngọc Ý nằm nhắm mắt, tưởng cô bị mệt, đã nghỉ ngơi nên không lên tiếng làm phiền. 

Ăn uống no nê, lại giày vò lâu như vậy, tinh thần của Vu Kì Thiên rất tốt, hắn đứng dậy đi tới bàn sách, tiếp tục vẽ tranh. 

Căn phòng rộng lớn vô cùng yên tĩnh. 

Vu Kì Thiên nhìn Ngọc Ý yên tĩnh, ý cười giữa lông mày càng sâu. 

Hai ngày tiếp theo, Ngọc Ý và Vu Kì Thiên đều không ra khỏi cửa, hai người nhốt ở trong phòng vận động, ăn uống đều do quản gia tự đưa vào. 

Cả phủ thế tử đều biết, thế tử độc sủng phu nhân ba ngày không ra khỏi cửa, lũ lượt cảm thán thể lực của thế tử quá tốt. 

Ngày nào Chu Khôn Thành cũng tới, nhưng đều bị quản gia chặn đuổi về, tuy ông ta nóng lòng như lửa đốt, nhưng không dám quậy phá, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về. 

Ba ngày nay Bạch Tử Huân cũng vô cùng nôn nóng, vốn muốn kêu Chu Khôn Thành tới phủ thế tử tìm Ngọc Ý, nếu cô thật sự có thể chữa khỏi cho Chu đại thiếu, Bạch Tử Huân cũng sẽ để cô chữa. 

Tuy khinh thường Ngọc Ý, nhưng thể diện đâu bằng tôn nghiêm của nam nhân được. 

Kết quả thì nghe thấy ngày nào Chu Khôn Thành cũng phái người tới báo, nói căn bản không nhìn thấy Ngọc Ý, quản gia của phủ thế tử nói Ngọc Ý không khỏe, không tiện gặp khách. 

Điều này khiến Bạch Tử Huân tức điên, Ngọc Ý đáng chết này vậy mà còn chảnh, vì vậy Bạch Tử Huân đã phái thị vệ tới phủ thế tử thăm dò, hắn muốn xem thử Ngọc Ý rốt cuộc giở trò quỷ gì. 

Kết quả thị vệ quay về báo, nói Vu Kì Thiên độc sủng Ngọc Ý ba ngày, hai người không ra khỏi cửa phòng, ở trong phòng mặn nồng. 

Bạch Tử Huân tức tới mức đấm một quyền vào bàn khiến cái bàn vỡ thành đôi: "Ngọc Ý đáng chết này, quả nhiên là hồ ly tinh không biết xấu hổ, cũng chỉ có tên mắt mù như Vu Kì Thiên nhìn trúng nàng ta, vậy mà còn độc sủng ba ngày, hắn sao làm được chứ?" 

Cơn tức giận khiến lồng ngực Bạch Tử Huân khó chịu muốn chết, tắc nghẹn vô cùng, giống như người mình luôn khinh thường, không để tâm đột nhiên có một ngày bị người khác cướp đi, còn được để tâm vô cùng, sủng nàng ta lên tận trời, điều này khiến Bạch Tử Huân không thể chấp nhận. 

Rõ ràng Ngọc Ý xấu như vậy, còn bị hắn bỏ, lại được Vu Kì Thiên lấy về, còn viết vào tộc phổ vị trí thế tử phi, còn vinh sủng ngút trời, điều này khiến Bạch Tử Huân căm hận, phẫn nộ. 

Sau khi chia tay nhìn thấy ngươi sống không tốt bằng ta thì cảm thấy rất xả giận, nhưng một khi người đó sống tốt hơn mình thì sẽ không cam tâm, đố kỵ, thậm chí muốn trả thù, đây chính là nhân tính. 

"Lãnh Vu!" Bạch Tử Huân tức giận hừ một tiếng. 

"Vương gia, có gì phân phó?" Lãnh Vu cung kính hành lễ. 

"Bản vương mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đá Ngọc Ý ra khỏi cuộc thi đấu trong tiết hoa đào lần này, khiến nàng ta trở thành trò cười trong tiết hoa đào!" Bạch Tử Huân ra lệnh. 

"Vâng." 

Ngọc phủ. 

Tô di nương được nâng lên làm phu nhân, mà Triệu thị lại bị giáng xuống làm di nương, cả Ngọc phủ đều biến thiên, trước kia Tô di nương chỉ là thay thế quyền của quản gia, 

hiện nay Ngọc thừa tướng cũng lên tiếng rồi, hạ nhân của cả Ngọc phủ đều phải tôn kính. 

Đặc biệt là những hạ nhân trước kia bắt nạt Tô di nương và Ngọc Hương, tất cả đều bị dọa sợ muốn chết, Tô di nương này sao lại thượng vị rồi, lần này e là sẽ xử lý những ác nỗ như bọn họ. 

Chỉ là chưa đợi Tô di nương ra tay, Ngọc thừa tướng đã cho thị vệ tra rõ những người trước đây bắt nạt Tô di nương, bán hết ra ngoài, Ngọc phủ tuyệt đối không chứa chấp kẻ ác như vậy. 

Sau đó quản gia lại mua một nhóm hạ nhân mới về, đặc biệt sắp xếp mấy người lanh lợi cho viện của Tô di nương. 

Trải qua nghỉ ngơi mấy ngày nay, khí sắc của Tô di nương tốt hơn rất nhiều, uống thuốc mà Ngọc Ý để lại, cả người khôi phục không tệ. 

Mấy ngày nay Ngọc thừa tướng ngày nào cũng tới thăm bà ta, ngay cả ăn cơm cũng ăn ở viện của Tô di nương, căn viện vốn dĩ thanh vắng cũng trở nên náo nhiệt. 

Trên bàn ăn, Tô di nương đích thân múc canh cho Ngọc thừa tướng: "Lão gia, đây là canh vịt mà ngài thích ăn nhất, ngài nếm thử" 

Ngọc thừa tướng nhận lấy uống vài ngụm: "Ừm, vẫn là mùi vị này, cũng chỉ có nàng có thể làm ra mùi vị này. 

"Nếu lão gia thích, sau này ta hầu canh này mỗi ngày" Tô thị chu đáo nói. 

"Không cần, sức khỏe của nàng còn chưa hồi phục, không cần làm những việc này, cố gắng nghỉ ngơi, kêu hạ nhân làm là được." Ngọc thừa tướng đau lòng nói. "Vâng, lão gia." 

"Đúng rồi, vài ngày nữa là tiết hoa đào rồi, tới lúc đó nàng đi cùng với ta" Ngọc thừa tướng đề nghị. 

Tô thị rất kích động, từ khi gả cho lão gia, vì thân phận thấp kém, bà ta ngay cả ăn cơm cũng không thể ngồi vào bàn, chỉ có thể ăn cơm một mình ở viện của mình, càng đừng nói là ra khỏi cửa lớn của phủ thừa tướng. Nghĩ lại, bà ta đã rất nhiều năm không ra khỏi cửa rồi. 

Trước kia chỉ nghe Ngọc Hương từng nói tiết hoa đào, nhưng bà ta chưa từng đi, đương nhiên tò mò. 

"Đa tạ lão gia, vậy ta theo ngài đi mở mang, ta cũng rất lâu không ra khỏi cửa rồi." Tô thị cảm thán nói. 

"Nàng muốn ra ngoài, sau này cứ tùy ý ra ngoài, không cần cứ ở mãi trong viện, ra ngoài đi dạo giải tỏa tâm trạng cũng tốt cho sức khỏe." Ngọc thừa tướng an ủi. "Đa tạ lão gia" 

"Hương Nhi con cũng đi chuẩn bị, tiết hoa đào lần này chắc chắn có không ít nam nữ trẻ tuổi, làm quen thêm vài người bạn cũng không tồi" Ngọc thừa tướng mở miệng. "Vâng, cha." 

Chỉ trong thời gian một bữa cơm, chuyện Ngọc thừa tướng muốn dẫn Tô thị đi tham gia tiết hoa đào đã truyền khắp viện, các hạ nhân càng thêm cung kính với Tô thị, lão gia để ý như này, bọn họ không dám đắc tội. 

eyJpdiI6ImhSM3RRTGVzbWg3RXRLQlAydnBrT3c9PSIsInZhbHVlIjoiTEU2ekVTN3UwUlgrenJEZVR2Qjk1SXBOb2JBcHErMlRNZ2JLN0dPSGs0WmxzMWFNSklnZ2hjQ3lPRHlhXC9aSzlYbWZzdlhWSGVaXC9KdEtNdTgzRWJmZFZ3S1FjQkh0cndQU3JuVHl2NUVzN3NHYTF6ZkRjWVZsaHlORkViSjhJQiIsIm1hYyI6ImUyZmM0MzdmZmUxNTcxNzg1Y2E3ZTY2ZTA0OTI1OTk0NmYzYjY1MzMxYmJjMWNlOGUxYzUzYmRlZWZkZGI1MmQifQ==
eyJpdiI6IndPcGNOT2pJNFF1ZE5yRloyQmZFQmc9PSIsInZhbHVlIjoiSVFhYzBQVUtEb1F0eEIwdU03Q0J3YkxWanYxZUsxdk1pQVNvOXM3XC9qNjVlcVFyR2hhV0tLejZ5dkxlS0tNNXNVNnorbXBGakdWNVBjZ2dJMkFicm9SK2xnSVFEVTlndmVmRXNmVWVjZEN2ZmlZU1dTT3VqdVJ0cGtya2pNMDNMTnFaTlZvaDErUnJ2R2lXK3ZvVmNiOGNqcG12b0pUamlEdm9aMzhaSnNaalhBekxSQ0FWdFdNM3hBdEdLalZwZU4wSFlwMnZoKzNyekEzSDNJTEtRMFl2Nzk5eWRZb0c3UUJGTHphR01HU2tNWXgzM1FMOTJTWlRSaG80WGNlWFlQeEFwZDRTaDUwRWQ5K2pVb0xxVHJ1Y2tsMHlWWGplWGRJcU8zbktobmg0UjFuZGxWTSt1Tnh4NlpLbWdKdlJZVitOWFNlTTUwMGNPXC9RclFzV2FDOVlud3dpVGpRK3NTSDdvalB6UTdBUDVhc3VlY2FoOHlVRHQ4ZmRydURGdXBRSEh4Y2NMS2FjcFRwSlkxR1BTWm05SEZOYm5wOXNpZ2lrRkNSY0Vnek9Kc3E5S3JxVW96dm5mcmdLSjJUZXk2NmxmWHdOWVJnWDZ4dERQT2xJbUY0VTJtaDlOb0YxNVhDaWVaTVF2TDFrQ1lXY2RxRHNMUUFuVlNxbzV0dDRUcW93a2pTczhjWUF6TkxjSmx2d0U5ZmJkU01XSW9XeTl3RHJJZldqT2JHM1l6V0tuZVVmb0xzUHpcL2c2aklNdTVYWXU2cGhaMTh0QUFoWDgzXC9Vd1BPa2l3alo0UmUwVnR4dWF0aThlYnUyY2dKc0dSUGhXMkt4djdJQ3JVMXg2ZjhSYUszQmJaMjU4T0k2ZnlwUExSNTZGd3N2MkxPQ3A4a3lHTzZPSnQ1eWwrMnBHbDRtbmtrWDkyUFdrRkwxV1VFS2Y0RTg1ekZyR3dpbXplTjc0QjJnNGQrbGYzaGd5b1NMNVNTazdTYVFOOGtvblB4bWIwT2tZTTNMUlZoa08xSHVxRTB3YndrOFV2S3ZlNUxSXC91djE3YzJaWXBwV0FcLythbU02azNwXC9UWjMza3F5TGJGaG80NFVRRTA0cWtJKzFnVU4yRDdKakhjN3V4UFpwWHk5eG91akdnTStpbnNuNjB2aWVocnZSejNKRXJqV2d2dk1XemtqSFhaR0xhZnNiZlpaSmQ2cWdXM1dPYStNYXJhUVA5aXlyRkp2TkxqY082TlNNK3phZHpTQlkyMkNQWWVUUWNCNWZyUnViTm5QNEpUWXFMRFVjNjl3V052WXpRSVM3T0gwXC9KNjJnWCtPbmt6aTBsZW0rNThYb25rTm54dmI1c05naXF0Y0ljM0kxbUFiUDRZWWVLZ0JXMDZDeWl0c1BGbzN1NEMzemxQbENPOFlyQm5vbjZ6d21OSlBvcnNqS3Y5aXBpUWtnQkVQRCIsIm1hYyI6ImIyZWQ2Y2FhZGVhZjMzMmNkYTE0MTMyNGU4NjFiYjBlMzJlYzA0ZTk4MzBiMmQ0MjQxOWQ1YTNhMTY1ZDExYzIifQ==

"Đứng lại, không được đi, chuyện này tóm lại là mẹ làm không đúng, con đừng vì vậy mà chọc giận cha con, mẹ có đi hay không không quan trọng, mấu chốt là con, tới lúc đó tiết hoa đào nhất định phải biểu hiện thật tốt. Ở trước mặt những hoàng tử thế tử tuyệt đối phải chú ý lễ nghi, cuộc thi đấu trong tiết hoa đào nhất định phải lấy được hạng nhất, như vậy bệ hạ và các hoàng tử đều sẽ đánh giá cao con, ngộ nhỡ được hoàng tử nào nhìn trúng, con gái của mẹ sau này nhất định sẽ sống trong vinh hoa phú quý, địa vị quyền thế đều có cả" Triệu thị căn dặn.

Ads
';
Advertisement
x