Cả đời Thịnh Ngôn chưa từng mất mặt như thế, hằn học nhìn theo bóng lưng Chu Vãn: "Giả vờ thanh cao cái gì, cuối cùng chẳng phải vẫn phải leo lên giường đàn ông."
Bước chân Chu Vãn khựng lại.
Lục Tây Kiêu giơ tay, xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, không nói một lời, quay người trở lại trước mặt Thịnh Ngôn.
Anh điềm nhiên nhìn Thịnh Ngôn mặt đỏ bừng, cúi người, từ trên cao nhìn xuống, nhếch một bên khóe môi - nụ cười không chạm tới đáy mắt.
"Bà Thịnh, cô đúng là đã đánh giá tôi quá cao. Những điều tôi làm đều do tôi tự nguyện. Cô ấy chẳng cần làm gì hết."
Giữa bao ánh mắt dõi theo, Lục Tây Kiêu cười lười biếng, hờ hững nói: "Rốt cuộc, từ đầu đến giờ cũng chỉ là tôi thích cô ấy mà thôi."
Vừa dứt câu ấy, Chu Vãn sững người tại chỗ.
Cô không ngờ Lục Tây Kiêu lại nói ra lời như thế. Bất kể là thật hay giả, dù chỉ để chọc giận Thịnh Ngôn đi nữa, cô cũng không nghĩ anh sẽ nói những lời nhún nhường, thỏa hiệp như vậy trước bao người.
Mà Thịnh Ngôn, vừa nghe xong, mặt đã tái đi.
Đòn đánh vào lòng người mới là độc địa nhất, ác đến thế là cùng.
Lục Tây Kiêu không để ý đến cô nữa, quay người, vòng tay ôm lấy vai Chu Vãn đưa cô ra ngoài.
Chu Vãn còn chưa kịp hoàn hồn, cho đến khi nghe một tiếng: "Hello, em gái."
Cô ngẩng lên, nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt, khựng lại, hơi bất ngờ: "Anh Hoàng Bình?"
Mấy năm nay Hoàng Bình gần như không thay đổi gì, chỉ là trông đen hơn hẳn.
"Giờ em cũng ở thành phố B à?" Chu Vãn hỏi.
"Không, anh chỉ lên chơi mấy hôm, vài ngày nữa lại phải về Bình Xuyên." Hoàng Bình nhìn cô, mỉm cười: "Em thì khác xưa nhiều lắm."
Chu Vãn chợt hiểu chắc anh cũng vừa thấy hết mọi chuyện ban nãy, có chút ngại, đưa tay vuốt tóc, cúi đầu cười khẽ.
Lục Tây Kiêu châm một điếu thuốc, nghiêng đầu: "Chưa ăn tối à?"
Chu Vãn gật đầu.
Hoàng Bình cũng nói: "Vậy đổi chỗ khác đi ăn chung. Ở cái chỗ dở òm này ăn nữa là anh khó tiêu mất."
Giờ này mà đến mấy nhà hàng có tiếng thì đều phải lấy số chờ bàn. Lục Tây Kiêu mấy năm nay cũng đâu có ăn ở nhà hàng bình dân. Cuối cùng Chu Vãn đề nghị tới một nhà hàng âm nhạc mà trước đây thời đi học cô từng đi với bạn cùng phòng - kiểu quán bar nhẹ, có ban nhạc biểu diễn, món ăn cũng ổn.
Đến nơi, Chu Vãn gọi món, Hoàng Bình gọi thêm hai bình bia.
Thoáng chốc, như thể quay lại những năm xưa.
Kỳ nghỉ đông năm ấy, cô với Lục Tây Kiêu cùng đến siêu thị của Hoàng Bình, ngồi ghế nhựa con con ăn lẩu.
…
Tám giờ rưỡi tối, ban nhạc lên sân khấu, ánh đèn dần chìm xuống.
Hoàng Bình vốn nói nhiều, uống vào lại càng bạo miệng; cũng may có anh khuấy động, mấy ngày nay ở cạnh Lục Tây Kiêu đây là lần đầu tiên Chu Vãn thấy mình thả lỏng đến vậy.
MC nói hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập quán, mỗi bàn có thể chọn một nam một nữ xung phong lên chơi trò chơi, ai thắng sẽ được miễn phí bữa ăn.
Vừa dứt lời, mấy bàn liền giơ tay, đa phần là các cặp đôi hoặc vợ chồng.
"Còn ai nữa không?" Ca sĩ chính nhìn xuống dưới tiếp tục hỏi.
Hoàng Bình ham náo nhiệt, chuyện to cũng chẳng ngại, giơ tay, rồi chỉ về phía Chu Vãn và Lục Tây Kiêu: "Bên này!"
Chu Vãn giật mình, vội xua tay từ chối.
MC thấy là trai xinh gái đẹp, còn bước xuống mời: "Đừng ngại nha người đẹp, trò chơi đàng hoàng cả đấy."
Xung quanh rộ tiếng cười.
Chu Vãn liếc Lục Tây Kiêu, người đàn ông ấy vẫn điềm nhiên, không từ chối, đứng dậy. Cô hết cách, nghĩ từ chối nữa càng thêm ngượng, đành theo anh lên sân khấu.
MC đưa micro đến trước môi Chu Vãn: "Bạn với anh đẹp trai đây là người yêu à?"
Chu Vãn lắc đầu: "Không phải."
"Vậy là quan hệ gì?" MC hơi bất ngờ.
Chu Vãn khựng lại.
Quan hệ giữa cô và Lục Tây Kiêu, đúng là khó nói. Bảo là bạn thì cũng chẳng phải.
Lúc này, Lục Tây Kiêu hơi nghiêng đầu, thay cô trả lời: "Người yêu cũ."
Người yêu cũ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất