Cặp bên cạnh giơ bảng trước, vẫn là đáp án trùng khớp, qua hơn mười câu đã cho mọi người xem một tình yêu ngọt lịm.
Đến màn cuối, mọi sự chú ý dồn cả vào Chu Vãn và Lục Tây Kiêu.
Giơ bảng.
Bảng của Chu Vãn trống trơn, không một chữ.
Còn Lục Tây Kiêu viết một câu - Tôi đã liều mình đi về phía em, còn em từ đầu chí cuối chỉ nghĩ làm sao rời khỏi tôi.
Chu Vãn không ngờ Lục Tây Kiêu sẽ trả lời câu này.
Anh vốn không thích phơi bày chuyện riêng và quá khứ trước người khác.
Vì thế khi nhìn thấy câu ấy, tim cô thót mạnh, đau đến suýt bật khóc.
Đó là một quá khứ không thể chạm tới.
Bao năm nay, Chu Vãn chẳng dám nghĩ kỹ.
Cô đổi sang môi trường mới, đổi số điện thoại, đổi hết tài khoản mạng xã hội, chủ động hoặc bị ép cắt đứt liên hệ với bạn bè cũ.
Cô không có cha mẹ, không có người thân, thậm chí chẳng có lấy một cái rễ để bám. Những năm đi học, mỗi kì nghỉ hè nghỉ đông, bạn bè tranh nhau đặt vé vất vả muốn chết, chỉ mình cô ở lại trường, chẳng biết đi đâu.
Cô không muốn bị bỏ lại nơi cũ, đã rất nghiêm túc sống, rất cố gắng chạy về phía trước. Cô để hết quá khứ với Lục Tây Kiêu ở thành phố Bình Xuyên, ở những năm tháng đã qua, ở nơi cô không dám đặt chân tới nữa.
Cô muốn giống như những mối tình trước kia của Lục Tây Kiêu - không vương vấn quá khứ, dứt khoát, quyết liệt.
Nhưng giờ lại nghe anh nói: Tôi đã liều mình đi về phía em, còn em từ đầu chí cuối chỉ nghĩ làm sao rời khỏi tôi.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Chu Vãn ùa về biết bao kỷ niệm, chen chúc hiện lên không ngớt.
Nghĩ tới buổi ban đầu, khi cô quyết định đừng can dự vào cuộc đời Lục Tây Kiêu nữa, là anh gọi cô lại, giọng khàn, chịu hạ mình: Chu Vãn, anh đói.
Nghĩ tới đêm họ ở bên nhau, Lục Tây Kiêu hỏi cô có muốn yêu không. Cô đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ rồi sớm muộn gì anh cũng chán mình, đến khi ấy cô có thể rời đi, giữ kín bí mật ấy, chẳng bao giờ đưa ra ánh sáng.
Nghĩ tới lần họ đi ngắm tuyết về, Lục Tây Kiêu gửi một đoạn thoại: Chu Vãn, từ nay mỗi năm mới, cùng anh đón nhé. Khi đó tim cô rung lên, mà chẳng dám trả lời.
Nghĩ tới hồi sớm cô đã nói với anh: Nếu một ngày chúng ta chia tay, thì đừng liên lạc nữa, được không?
Nghĩ tới việc Lục Tây Kiêu biết cô là con gái Quách Tương Linh từ lâu, biết cô lợi dụng anh, nhưng vẫn bất chấp lao tới chắn dao cho cô; còn cô, đợi đến khi vết thương anh lành, lại nói lời chia tay.
…
Khi ấy, đúng là cô yêu Lục Tây Kiêu, cũng đã hết lòng tốt với anh, mong anh được vui.
Nhưng đồng thời, cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh mãi mãi.
Nghĩ cho cùng, Lục Tây Kiêu thật quá thiệt thòi.
Rõ ràng anh chẳng làm gì sai.
Khách trong nhà hàng quán bar xem đến đây cũng thấy hoang mang.
Tưởng là tra nam với cô gái ngoan, giờ có vẻ người chịu tổn thương tình cảm lại là người đàn ông kia, chứ không phải cô gái.
MC cuối cùng cũng nghe ra mối gút mắc giữa hai người, không đùa thêm, cười cười rồi lái sang chuyện khác.
Chu Vãn và Lục Tây Kiêu xuống sân khấu, trở về chỗ ngồi.
Họ đã vào đến vòng chung kết, suýt nữa thì được miễn hóa đơn.
"Thôi, qua rồi." Hoàng Bình không ngờ trò chơi lại như vậy, bèn chữa ngượng: "Uống đi uống đi."
Lục Tây Kiêu không nói gì, ngửa đầu cạn ly, rồi đứng dậy.
Hoàng Bình hỏi: "Đi đâu đấy, về à?"
Anh không ngoảnh lại: "Nhà vệ sinh."
Bên bàn chỉ còn Hoàng Bình và Chu Vãn.
Chu Vãn cúi đầu húp canh, còn đang nghĩ chuyện vừa rồi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất