Cách đó vài chục mét có quán bar, nhạc rock vang đến tận bên kia đường.
Người đi bộ trên phố hoặc là đang định vào uống, hoặc là đã say khướt rồi.
Đúng lúc ấy, từ xa loạng choạng đi tới hai gã say, miệng chửi bới cãi vã, tay xách chai rượu vừa đi vừa chửi vừa tu, mùi rượu nồng nặc.
Chu Vãn liếc qua, lùi một bước tránh.
Hai gã càng cãi càng hăng, còn như sắp đánh nhau. Một gã bực quá đẩy mạnh một cái, chính mình ngã ngửa ra sau, gã kia khụy người lao về trước, loạng choạng không vững, bổ nhào về phía Chu Vãn.
Cô không kịp phản ứng, đã không kịp né, theo bản năng nhắm chặt mắt, giơ tay che mặt và đầu.
Đúng lúc ấy, một lực mạnh kéo cô vào lòng.
Mùi hương đặc trưng của Lục Tây Kiêu xộc thẳng vào mũi.
Cánh tay anh vòng qua đầu cô, ôm trọn cô vào lòng.
Chu Vãn vừa mở mắt đã thấy gã say đổ ập xuống, chai rượu trong tay vỡ tan, đập thẳng vào vai Lục Tây Kiêu.
"Lục Tây Kiêu…"
Anh buông Chu Vãn ra, mặt lạnh, quay người nhìn gã say.
Gã lăn một cú, mảnh thủy tinh văng khắp trước mặt, rốt cuộc cũng tỉnh hơn chút. Nhìn người đàn ông trước mắt ăn mặc sang trọng, vội vàng xin lỗi.
Lục Tây Kiêu không đôi co, phất tay đuổi đi.
May là mảnh thủy tinh không cứa vào da, chỉ có rượu làm bẩn phần lưng áo.
"Không sao chứ?" Anh quay lại hỏi.
Chu Vãn lắc đầu, nhờ nhân viên nhà hàng quán bar lấy khăn giấy giúp anh lau sạch rượu dính trên người.
"Không sao." Lục Tây Kiêu thản nhiên, cởi áo khoác cầm tay: "Về tắm cái là được."
…
Tài xế dịch vụ lái xe thuê tới.
Trước hết đưa Hoàng Bình về khách sạn, rồi chở họ về nhà.
Trong thang máy đi lên, Chu Vãn chợt nhớ ra điều gì, người sững lại.
Khoảnh khắc vừa rồi, phản xạ của Lục Tây Kiêu là ôm cô từ phía trước. Nếu mảnh thủy tinh sướt qua cổ hay mặt sẽ rất rắc rối.
Đó mới là phản xạ tự nhiên của con người.
Cửa thang máy mở.
Lục Tây Kiêu bước ra, không thấy Chu Vãn động, anh quay lại nhìn: "Sao thế?"
"Lục Tây Kiêu."
Giọng Chu Vãn run run: "Năm đó ở ga tàu bỏ hoang, có thật là vì anh không kịp phản ứng nên mới chắn trước mặt em như vậy không?"
Bước chân Lục Tây Kiêu khựng lại.
Anh nhìn người phụ nữ trước mắt, đôi mắt dần đỏ lên, thần sắc khiến người ta xao động.
"Không." Giọng anh trầm, nhìn cô rất điềm tĩnh.
Nhưng anh nghĩ, chắc là anh say rồi, mới trả lời như vậy.
"… Vậy là vì sao?"
Lục Tây Kiêu cúi đầu cười khẽ, bất lực mà nhún nhường: "Anh cố ý."
Lạc Hà xưa nay có bao giờ chơi đẹp đâu. Lục Tây Kiêu đâu phải chưa từng chịu thiệt vì hắn, nên đã đề phòng từ sớm. Ngay khi hắn thò tay vào túi, anh đã chú ý.
Vốn dĩ anh hoàn toàn có thể né được mà không hề hấn gì.
Chỉ là, tình yêu tuổi trẻ chẳng biết điểm dừng, cũng chẳng biết cân đo.
Khoảnh khắc ấy, anh muốn dùng máu đỏ chói nhất, cách thức bi tráng nhất, lợi dụng cảm giác áy náy của Chu Vãn, để giữ cô gái của mình đừng rời đi.
Đầu óc Chu Vãn như "ong" một tiếng, chìm vào cơn ù tai đặc quánh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất