Đó mới là lý do sau cùng khiến Lục Tây Kiêu buông tay.
Hoàn toàn không phải vì cái gọi là kiêu hãnh.
Chút kiêu hãnh ấy đâu đủ để suốt bấy nhiêu năm anh cắn răng không đi tìm Chu Vãn.
Còn lúc này, anh xé bung lớp vảy che vết thương, xẻ toang cõi lòng, phơi bày tất cả những vết thương máu me đầm đìa.
Thế nhưng những vết thương ấy lại là điều Chu Vãn không thể gánh nổi.
Chu Vãn chưa từng nghĩ cô và Lục Tây Kiêu sẽ đi đến bước này.
Cô không ngừng rơi nước mắt, như thể những giọt mà Lục Tây Kiêu đã nén không rơi ngày trước, cô phải rơi thay anh cho bằng hết.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Lục Tây Kiêu nói, giữa họ, có mổ xẻ đến tận cùng thế nào đi nữa thì người có lỗi với người kia vẫn là cô.
Cô đã sai quá rồi, sai đến mức không thể cứu vãn.
Nỗi uất ức dồn nén bấy lâu của Lục Tây Kiêu cuối cùng cũng được tuôn ra, nhưng anh vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào; nhìn Chu Vãn trước mắt khóc đến vụn vỡ, anh lại thấy xót.
"Được rồi." Cuối cùng anh thở dài, nuốt ngược phần tức còn lại: "Đừng khóc nữa."
Chu Vãn biết anh vốn không thích con gái khóc; cô lau mạnh nước mắt, cố nén tiếng nấc, khẽ "ừ".
Lục Tây Kiêu nhìn cô một lúc: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."
Vừa nãy anh bị hắt cả lưng rượu, áo sơ mi bên trong cũng ướt chút; anh cởi sơ mi, đi vào phòng tắm chung - để phòng tắm trong phòng ngủ cho Chu Vãn.
Chu Vãn tắm xong mà anh vẫn chưa ra. Cô nhặt chiếc sơ mi dưới đất, kiểm tra thấy giặt được, bèn để vào bồn, ngâm với nước ấm và bột giặt.
Lục Tây Kiêu bước ra liền thấy cảnh đó.
Tay áo Chu Vãn xắn đến khuỷu, cánh tay thon trắng, tựa vào bệ rửa, mắt nhìn xuống; vài lọn tóc con rơi bên má, ánh trăng phủ lên người cô một làn sương mỏng, yên ắng và dịu dàng.
Anh thử nước, thấy không lạnh, nên để cô giặt tay.
Giặt xong, Chu Vãn treo sơ mi lên ban công; áo vest không thể giặt bằng nước, cô định sáng mai mang đến tiệm giặt khô.
Khuya lắm rồi.
Cô rửa sạch tay, leo lên giường; vừa nằm xuống là Lục Tây Kiêu tắt đèn.
Anh nằm nghiêng, vươn cánh tay dài ôm lấy Chu Vãn, kéo cô vào lòng.
Chu Vãn khựng lại, nhưng chỉ cứng người một thoáng rồi ngoan ngoãn rúc vào vòng tay Lục Tây Kiêu. Hơi thở cô vẫn phập phồng vì nghẹn; hàng mi đen rung liên hồi như cánh bướm sắp vỗ cánh.
Một lúc sau, Chu Vãn ngẩng cằm.
Chăn khẽ xào xạc theo động tác.
Một nụ hôn nhẹ rơi lên môi Lục Tây Kiêu.
Mi cô run dữ hơn, cả người cũng khẽ run, nhưng vẫn vụng về hôn anh.
Trong bóng tối, Lục Tây Kiêu mở mắt; rèm không khép kín, một vệt trăng hắt lên mặt cô, chia rõ sáng và tối. Cô thành kính như thể sẵn sàng dâng cổ chịu chém, lại tuyệt vọng như một canh bạc tất tay.
Yết hầu anh khẽ động, cất giọng khàn: "Chu Vãn."
Chu Vãn cảm được sự đổi khác trong giọng anh, cũng cảm được thân thể và cơ bắp căng cứng của anh; cô chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ hốt hoảng muốn dâng hiến điều gì đó để bù đắp cho anh.
Lục Tây Kiêu trước nay vốn không chống cự nổi cô.
Anh chỉ nén được chừng ba giây, liền lật người đặt Chu Vãn dưới thân; đầu gối tỳ hai bên người cô, giọng anh trầm, đôi mắt đen thẫm nhìn cô, lạnh như không mang cảm xúc: "Khuya thế này rồi, em không muốn ngủ à?"
Anh nói rất rõ.
Chu Vãn cũng hiểu rõ.
Nhưng cô vẫn vươn tay ôm sau cổ Lục Tây Kiêu, đan mười ngón, hơi dùng lực kéo xuống.
Lý trí của Lục Tây Kiêu chính vào khoảnh khắc ấy đứt gãy.
…
Ánh trăng vừa lặng yên vừa cuồn cuộn.
Lục Tây Kiêu hiểu rất rõ ý đồ của Chu Vãn.
Có lẽ vì môi trường lớn lên từ nhỏ, Chu Vãn luôn coi bản thân là gánh nặng; cô không muốn làm phiền người khác, không muốn ai vì cô mà hao tổn quá nhiều.
Tất cả những điều xảy ra đêm nay đều sẽ trở thành áp lực với Chu Vãn.
Cô vừa xúc động vừa bối rối.
Lúc khóc cô cứ lặp đi lặp lại rằng mình không xứng với sự tốt đẹp của anh, rằng anh chẳng cần làm những thứ ấy vì cô.
Một khi sự tốt đẹp dành cho cô vượt quá ngưỡng chịu đựng, cô liền muốn trốn chạy.
Bởi vậy cô mới chủ động đến thế, với dáng dấp một canh bạc liều mình, mang ý nghĩa như hiến tế chính mình; trong khi ngày trước cô từng là cô gái đỏ mặt chỉ vì một nụ hôn.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất