"Rồi." Chu Vãn lấy dây buộc tóc ở bồn rửa, vấn tóc lên: "Giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Cho đến lúc này cô vẫn chưa biết anh về thành phố Bình Xuyên để làm gì.
Anh vẫn không nói: "Tới nơi em sẽ biết."
Chu Vãn thôi hỏi.
Ngoài nhà có một chiếc xe, là chiếc anh mua một năm nào đó thời đại học về quê. Sau này thỉnh thoảng về Bình Xuyên, anh đều tự lái.
Xe lâu không chạy, phủ một lớp bụi mỏng.
Chu Vãn ngồi ghế phụ.
Cô nghĩ chắc anh có chuyện công việc cần về nơi đăng ký hộ khẩu làm, chỉ là thấy đi một mình chán nên rủ cô đi cùng.
Dọc đường cô rất thư thái, ngắm Bình Xuyên ban ngày, ngắm những đổi thay của thành phố mấy năm qua.
Cho đến khi con đường dần trở nên quen.
Nói quen thì cũng không hẳn, chỉ là Chu Vãn mơ hồ thấy mình từng đi, nhưng không nhớ chính xác là ở đâu. Đến khi biểu tượng tháp đồng hồ hiện ra, cô mới bừng hiểu.
Đây là đường đến nhà cổ của gia đình họ Lục.
Trước kia ông lão Lục từng dẫn cô đến một lần.
Chu Vãn bật ngồi thẳng, dò lại lần nữa, đúng là con đường ấy.
"Lục Tây Kiêu." Hơi thở cô cũng không ổn: "Giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Lục Tây Kiêu biết cô đã có câu trả lời, không giấu nữa: "Nhà họ Lục."
"Sao phải đến đó?" Chu Vãn bất an siết chặt tay: "Anh… anh thả em xuống lề đường trước đi, em không đi cùng anh, không tiện, em không thể đến."
Cái tật xấu của anh lại lộ ra: "Chẳng có gì là không tiện, đâu phải chưa từng đến."
Chu Vãn sốt ruột muốn mở cửa nhảy xuống, nhưng kéo tay nắm mới biết anh đã khoá từ lâu.
Anh cố ý.
"Lục Tây Kiêu!" Cô bị dồn đến mức hoảng.
Người đàn ông hôm nay không vest chỉnh tề nữa, mặc đồ thoải mái, một tay đặt hờ lên vô-lăng, thêm mấy phần dáng trai trẻ, phóng túng nghịch ngợm.
Anh không màng sự hoảng hốt của Chu Vãn, lái xe thẳng đến trước cửa nhà họ Lục.
Anh dừng xe, cũng không vội vào, châm một điếu thuốc: "Chu Vãn."
Chu Vãn cúi đầu, vì sợ nên không dám ngẩng lên.
Như con đà điểu vùi đầu vào cát.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm và lặng: "Bao nhiêu năm rồi, Chu Vãn, em còn muốn trốn tránh nữa sao?"
Chu Vãn lắc đầu mãnh liệt: "Không được, em không vượt qua nổi, Lục Tây Kiêu, em không vượt qua nổi chuyện đó."
Chu Vãn không phải kiểu bông hoa bé nhỏ theo nghĩa truyền thống, ngây thơ vô tà, quá đỗi đơn thuần. Cô có phần u tối và cực đoan của mình, nhưng cô lại đặt chuẩn mực đạo đức cho bản thân rất cao.
Vì vậy, cô đặc biệt khinh bỉ chính mình, không thể tha thứ cho mình, rồi mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn chết người.
"Không vượt qua được thì cứ không vượt qua, Chu Vãn, anh chưa từng cần em phải vượt qua."
Giọng Lục Tây Kiêu mang một thứ dịu dàng khác lạ, rõ ràng là trầm ổn và kiềm chế, nhưng như vọng về từ thuở thiếu niên xa xôi: "Nhớ câu anh nói với em từ rất sớm không?"
"- Lúc anh còn tệ hại thì hãy yêu anh; đến khi anh đàng hoàng, ai cũng sẽ yêu. Rồi sẽ có người yêu cả phần tốt lẫn phần xấu của em."
Họ gặp nhau khi cả hai đều ở thời điểm tệ hại nhất.
Chu Vãn là thế, Lục Tây Kiêu cũng vậy.
Quãng ấy anh sống mơ màng, ăn chơi lêu lổng, chẳng học hành, hút thuốc uống rượu, đánh nhau gây chuyện, hết mối tình này đến mối tình khác.
Nhưng chính vì vậy, họ mới trở thành quá khứ không thể thay thế của nhau, mới để lại dấu ấn không thể xoá trong lòng nhau.
Họ như hai hành tinh cô độc.
Khác thường, nhưng có thứ gì đó nối liền, hút nhau,
Và trong vũ trụ vô tận, vẫn quay quanh cùng một quỹ đạo.
"Chu Vãn, giữa chúng ta đã có quá nhiều gắng gượng và bướng bỉnh. Anh không chịu nhường, em không chịu ngoảnh lại, cứng rắn nhau ngần ấy năm. Những năm qua anh gặp không ít người, rực rỡ có, dịu dàng có, thiện lương có, tham vọng có, nhưng chẳng ai như em, cũng chẳng ai thay thế em."
Lục Tây Kiêu vừa hút thuốc vừa nói những lời ấy.
Dùng cái kiểu ngổ ngáo nhất để nói những lời nghiêm túc nhất.
Anh thở ra một làn khói, gương mặt anh mờ đi trong làn khói xanh trắng: "Anh chịu thua rồi."
Tim Chu Vãn lỡ một nhịp.
"Chu Vãn."
Giọng anh rất trầm, nếu để ý sẽ thấy cuối câu còn hơi run.
Như kẻ lữ hành đi một mình, vượt núi băng qua tuyết, cuối cùng nhìn rõ đường về.
Anh nhìn Chu Vãn, ánh mắt rất nhạt, không cố tỏ ra sâu đậm, nhưng giấu trong đó là muôn ngàn non nước khó lòng diễn tả.
Giọng anh cũng nhạt, nói:
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất