"Em nên lừa hết tiền trong túi anh, để anh chẳng làm bậy được, ngày nào cũng phải bám theo em, ngoan ngoãn làm cho tốt thì mới được phát tiền sinh hoạt." 

 

"…" 

 

 

Ăn xong, họ xuống tầng thanh toán. 

 

Nhân viên nói hôm nay quán có chương trình đập trứng vàng, với hóa đơn này được đập hai quả; tỉ lệ trúng thưởng cao, 90% lận, cơ bản sẽ trúng, chỉ khác nhau giải to hay nhỏ. 

 

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu: "Chơi không?" 

 

Chu Vãn gật nhẹ. 

 

Lục Tây Kiêu bèn đưa búa cho Chu Vãn. 

 

"Anh đập đi." Chu Vãn nói: "Em xui lắm, chắc chắn không trúng đâu." 

 

"Biết đâu hôm nay lại may." 

 

Chu Vãn cười: "Từ nhỏ đến giờ những trò này em chưa từng trúng, ngay cả 'uống thêm chai nữa' cũng chưa từng gặp. Hình như xui xẻo cứ bám theo em, rũ cũng không hết." 

 

"Thử đi, nhỡ đâu." 

 

Chu Vãn không từ chối nữa, chọn một quả trứng vàng rồi gõ xuống. 

 

Bên trong là một tờ giấy đỏ; cô cầm lên nhìn, quả như dự đoán-'Xin cảm ơn quý khách'. 

 

Xác suất thua chỉ 10% mà cô cũng dính ngay vào. 

 

Cô bất lực cười khẽ, thở dài: "Thấy chưa." 

 

Vẫn còn một lượt. 

 

Lục Tây Kiêu muốn để cô thử thêm, nhưng Chu Vãn không dám phí cơ hội: "Anh chọn đi, em gõ." 

 

Lục Tây Kiêu chỉ đại một quả. 

 

Chu Vãn gõ vỡ quả trứng, nhân viên nhặt tờ giấy lên, nở nụ cười rạng rỡ: "Chúc mừng ạ, giải đặc biệt! Cả cửa hàng chỉ có đúng một giải." 

 

Chu Vãn ngây ra; tuy là Lục Tây Kiêu chọn, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp vận may như vậy, không dám tin: "Thật ạ?" 

 

"Thật mà." Nhân viên nói: "Giải đặc biệt là máy tính đời mới của Apple." 

 

Vừa nói, cô ấy vừa lấy từ dưới bàn lên một chiếc hộp đưa cho Chu Vãn. 

 

Chu Vãn nhận lấy, cảm ơn. 

 

… 

 

Đầu xuân tới, gió đêm không còn lạnh như trước; dăm bữa nửa tháng nữa, hoa cũng sẽ nở. 

 

Chu Vãn ôm hộp máy tính, không nén được nụ cười: "Lục Tây Kiêu, anh may mắn thật." 

 

Anh nghiêng đầu. 

 

Cô gái nhỏ cười tít cả mắt, mặc áo bông trắng, ôm cái hộp to trông có phần lóng ngóng. 

 

"Thật ra lúc nãy em định gõ quả khác, may mà nghe anh, không thì chắc lại là một tờ 'Xin cảm ơn quý khách' nữa." Chu Vãn nói. 

 

Lục Tây Kiêu khẽ cười: "Vậy sau này cứ bám sát anh." 

 

Chu Vãn ngẩng lên. 

 

"Anh hay gặp may, sau này trúng gì cũng để em." 

 

Xe đỗ bên kia đường; họ đứng trước vạch dành cho người đi bộ, đèn xanh bật, Lục Tây Kiêu đưa tay nắm lấy tay Chu Vãn, dắt cô đi. 

 

Đèn xanh, đường thông thoáng. 

 

Qua vạch rồi Chu Vãn mới hoàn hồn: "Lục Tây Kiêu, em biết vì sao em cứ xui hoài rồi." 

 

"Vì sao?" 

 

"Có lẽ vì em đem hết may mắn của mình để gặp được anh." 

 

Nghe hơi như câu tình sến súa, nhưng Chu Vãn thực lòng nghĩ vậy. 

 

Một Lục Tây Kiêu tốt đến thế, giờ đang đứng ngay bên cô. 

 

Anh không chấp nhặt lỗi lầm cô từng phạm, không để bụng việc cô từng làm anh tổn thương; đường hoàng thẳng thắn, kiêu hãnh rực rỡ, nhưng vẫn sẵn lòng cúi xuống trước mặt cô, nói với cô rằng: Anh sẽ yêu tất cả những gì thuộc về em. 

eyJpdiI6IkV1SnhteTRJSmxsMlhKT2RqcHR3bUE9PSIsInZhbHVlIjoiMTk0NWFXaVMrc1BxTU03SzhIS25pSjE2UHI4M3VXY0pUaFZrSmRBXC95dEtYRDZyTE4xK3lDYVVxclJ2ckxKSkIiLCJtYWMiOiJkODM3ZDVkNzQ1MDdhNTBjZmQ1MjcyNDczNTNkZWNmMjg3ZTZjOTMxMWU4ODdkMjljM2RhNDU0YzI4YjIyMmVmIn0=
eyJpdiI6ImpLVFBZSjlvMFwvUXlTVXVVRnhydFhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlB6MHVRbGsweGZRcGtjN0dNd2JPQjFrSTJRalkrMjVRcldHbXZMOGwxK2tLdnI3NnNqYjQ5ZWZOM1RnSlBXRGJhME9ZYnB3T2NpaHhKM0JzZHVEZXV5WUI3SGZzdzcrMjhKZlhoRXA0Y2d5MThtekJaOVVkNEYxbmRjbmZialBFd1wvcWtIa2hZZjJxYXZXazVQSVV6YUtuRWdlR2xqRWlJTFRHTzRZNTdPXC9KeCtSaTUrVVVpZFdTRFp4XC9rS3dRR0pLQnVxUm5JM2hjYkxLUm9XVjZHYWw0U1dJODR4VVwvRCtTTkNkYzlZUGZGUUJZT0lYKzFPSkVZdUpoeE4yVjB6U2NqalUreXB5ZVVIVWZ3OTMxWnBLejUwUFJOTXE0ODEzMGlad25ZZFNoUlF5SmJlQ0RRV3FLbjhcL3JPb0JMMTFnaE5zWXVjRjRQSk5rZG5nZDJKc29RPT0iLCJtYWMiOiJmMWFjYThmYmEzZjZmOTk1Nzc0ZTQ2YTA4OWU5NThjYmI1MTEzZWNkMDQ4NTcyZmUzOWY1NzUxOWRjMzNiMjBkIn0=

"Đúng, có anh rồi thì cái gì em cũng sẽ có."

Ads
';
Advertisement
x