Lục Tây Kiêu hơi nheo mắt, thấy ở cô bé hình bóng Chu Vãn năm xưa. 

 

 

Sau khi Chu Quân qua đời, Quách Tương Linh xem cô như gánh nặng, bỏ mặc rồi bỏ nhà đi, từ đó Chu Vãn và bà nội nương tựa nhau. 

 

Khi anh quen cô, cô đã đi làm kiếm tiền, nhưng lúc Chu Quân mất, cô mới mười tuổi. Cô cũng như cô bé này, từng trải qua quãng thời gian bất lực: sức khỏe bà nội ngày một kém, mà cô thì bó tay, cứ thấy mình như gánh nặng, níu chân bà, làm bà mệt đến không bước nổi. 

 

Anh bỗng hiểu thêm vì sao Chu Vãn có tính cách hôm nay. 

 

Vì sao cô luôn theo thói quen chọn cách lùi bước. 

 

Vì sao ngày đó cô có thể rời đi dứt khoát đến thế. 

 

Có lẽ, với cô, đó thậm chí chẳng phải trốn chạy, mà là "thành toàn". 

 

Cô ép mình dùng lý trí và trưởng thành nhất để đưa ra phương án tốt nhất: tự coi mình là gánh nặng, là đồ vướng víu, chỉ có rời khỏi cuộc đời anh, anh mới có thể tiến lên mà không vướng bận. 

 

Giống như năm đó trên "mắt của thành phố", Chu Vãn đã nói với anh. 

 

Khi còn rất nhỏ cô đã phải trải qua biến cố. 

 

Anh không biết mấy năm đó Quách Tương Linh đã làm gì, đã nói bao lời quá quắt thế nào, mới khiến một người như Chu Vãn nảy sinh ý nghĩ muốn trả thù, mới khiến cô lớn lên thành một tính cách ngang ngạnh như bây giờ. 

 

Trong lòng anh bỗng dâng lên thứ cảm xúc mơ hồ khó gọi tên. 

 

Anh chỉ mong có thể quay lại quá khứ, sớm một chút mà quen biết Chu Vãn, sớm một chút mà sát cánh bên cô, sớm một chút nói với cô bé Chu Vãn ấy: em chưa bao giờ là gánh nặng, em là báu vật độc nhất của anh. 

 

Người đàn ông bị nắng chiếu vào mắt hơi khó chịu, anh đưa tay day nhẹ mi mắt. 

 

Anh lại cúi mắt nhìn cô bé đang ngồi xổm trước mặt. 

 

"Không phải thế đâu." Anh khẽ nói: "Em mà bỏ đi như vậy, bà mới thực sự cô quạnh một mình. Bà sẽ buồn lắm." 

 

Cô bé ngẩng lên. Mắt em to, trong veo. 

 

"Đừng lo chuyện học hành." Anh nói: "Thấy em học tốt, bà sẽ vui. Tiền học sau này để anh lo cho em." 

 

Cô bé sững ra, vội xua tay: "Không được đâu ạ. Anh giúp bà nội thế này là tốt lắm rồi, không cần vì em nữa, thật mà." 

 

"Không sao." Anh nhẹ nhàng xoa tóc em: "Coi như anh cho em mượn. Sau này kiếm được tiền thì trả cho anh." 

 

… 

 

Chu Vãn dọn dẹp sơ căn nhà rồi bước ra, vừa lúc thấy cảnh ấy. 

 

Nắng rực rỡ. Lục Tây Kiêu ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp, hơi nghiêng người, mỉm cười chuyện trò với cô bé, ánh mắt dịu dàng kiên nhẫn, mà trong mắt lại như giấu quá nhiều điều khó tả. 

 

Chu Vãn cong khóe môi, bước lại: "Lục Tây Kiêu." 

 

"Ừ." Anh đứng dậy. 

 

Cũng sắp đến giờ cơm, họ không nán lại lâu. Nói thêm vài câu, rồi chuẩn bị đi. 

 

Lên xe, Chu Vãn nghiêng đầu cười: "Trước giờ em không để ý, hóa ra anh thích trẻ con à?" 

 

"Đa số bọn trẻ anh không thích." 

 

Chu Vãn chợt nhớ lần lâu lắm trước đây hai người đi công viên giải trí, chơi xe đụng, Lục Tây Kiêu còn làm một đứa bé khóc thét. 

 

Nghĩ tới chuyện cũ, cô không nhịn được bật cười. 

 

Anh liếc cô: "Cười gì?" 

 

"Không có gì." Cô vẫn cười, lắc đầu: "Vậy chắc anh hợp vía cô bé đó lắm." 

 

"Vì nó giống em." 

 

"Hở? Vì sao?" 

 

Anh không giải thích thêm, thản nhiên: "Về rồi anh sẽ nhờ người liên hệ với thôn nơi họ sống. Sau đó anh sẽ tài trợ cho nó học tới khi tốt nghiệp đại học." 

 

Chu Vãn sững người, không ngờ anh sẽ làm vậy. 

 

Cô khựng lại, trong lòng dâng lên một dòng ấm áp. 

 

Con người Lục Tây Kiêu, bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp. Bề ngoài ấy dễ khiến người ta hiểu lầm, tưởng anh là kẻ lạnh lùng vô cảm, nhưng thật ra anh luôn rất tốt. 

 

"Ừm." Chu Vãn cười, không nén được: "Lục Tây Kiêu, anh tốt thật đấy." 

 

Anh quét mắt nhìn cô: "Muốn phát cho anh 'thẻ người tốt' à?" 

 

"… Không, em nói thật." 

 

Anh hạ cửa kính xe xuống một nửa, rút điếu thuốc ngậm lên môi, một tay gác hờ lên thành cửa sổ xe, dáng điệu có phần lười nhác, hơi ngông: "Được. Thế em định khi nào hẹn hò với 'người tốt' này?" 

 

"…" 

 

Chu Vãn nhìn anh, ngơ ngẩn chớp mắt, rồi dời ánh mắt về phía trước. 

eyJpdiI6IncxYnc0dTRvZU5GZWh6XC9DQzc4dnhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InA2NEJ3ZCszNUt3SmtNSXFESHkzNmxKdzhKK2JcL1BXSWJKT3AzSGthVUVRUndnbERyQzhLanVLaEE4WFVzSzkwIiwibWFjIjoiNjcyYzFkMTkwMGE2Yjg3ZmU3YWRhODcwMTQ3N2RkZWVlNjhiY2ZjMDY3MTMxMmQzMmUwYzY3YmE2MjNhZjlkYiJ9
eyJpdiI6Imh2TDl5OEFNQ2RmREhoKzY4N05PUHc9PSIsInZhbHVlIjoiMnNvZitpNzREalJuTHk4dFZaSzlPcEhmdHlDa05heFRVUUdEcENGWmc2VzhyNnR0TzNnWFd5Qjl2N3J1N1hpdTM1UDBrMEhsaVVFdytBUHRWVUpHR052d1lMc1wvQ2JBU3JpaFkwY3RwbytFZjI3ZDdxZmZCRTBPSlwvV3RPaGxiUyIsIm1hYyI6IjkzN2Q4OTYzZWRiN2ViNjYxMGQ4YWRjY2EzOTkxYzI5ZDdkYjI0YWVkNjYzMzU5ZmY1Njg1YzExYzliNDdhZTkifQ==

Ads
';
Advertisement
x