Chú Diệp là người nói làm là làm. 

 

Lập tức bấm máy gọi, có lẽ anh ấy bận nên không nghe. 

 

Mãi đến khi xe sắp tới trước tòa soạn anh ấy mới gọi lại. 

 

Chú Diệp bật loa ngoài, Chu Vãn nghe thấy giọng Khương Ngạn: "A lô, chào anh." 

 

"Chào chào, tôi là Diệp Trác, phóng viên của Nhật báo. Bên báo chúng tôi có một đồng nghiệp từng học cùng cấp ba với anh, nhờ vậy có số liên lạc của anh. Tôi muốn hỏi xem khi nào anh tiện để chúng tôi sắp xếp phỏng vấn." 

 

Khương Ngạn: "Bạn cấp ba của tôi?" 

 

"Vâng, cô ấy tên Chu Vãn." 

 

Chu Vãn: "..." 

 

Khương Ngạn ngừng một nhịp: "ồ" một tiếng, giọng hơi pha chút cười nhẹ: "Được chứ. Nhưng gần đây tôi có nhiều hoạt động phải tham gia, có lẽ chỉ rảnh sau bảy giờ tối ngày mai, không biết lúc đó các anh có tiện không." 

 

"Tiện tiện, chúng tôi đều được cả. Vậy bảy giờ tối mai gặp." Chú Diệp nói. 

 

Cúp máy, chú cười: "Không ngờ kiểu người thiên tài lại dễ nói chuyện thế, tôi còn tưởng ai nấy đều khó gần." 

 

… 

 

Xe vừa đỗ trước tòa soạn. 

 

Lục Tây Kiêu đã đợi cô rồi, xe đỗ bên kia đường. Chu Vãn chào đồng nghiệp, chạy qua. 

 

Cô mở cửa xe ngồi vào: "Anh đợi lâu chưa?" 

 

"Không lâu." Anh nghiêng người giúp cô cài dây an toàn: "Đói chưa, muốn ăn gì?" 

 

Chu Vãn nhìn giờ, đã bảy giờ rưỡi tối. 

 

"Về nhà ăn đi, cứ ăn ngoài mãi cũng không tốt cho sức khỏe." Chu Vãn nói. 

 

Nghe đến chữ 'về nhà', Lục Tây Kiêu khẽ cong môi cười: "Được." 

 

"Nhưng hình như tủ lạnh chẳng còn gì, mình ghé siêu thị trước nhé." 

 

Đây là lần đầu tiên Chu Vãn và Lục Tây Kiêu đi siêu thị cùng nhau. Trước đây cô từng thấy một câu hỏi trên mạng: chuyện thường nhật nào mang lại cảm giác hạnh phúc nhất? Có người trả lời: cùng người mình thích đi siêu thị. 

 

Trong siêu thị đèn vàng ấm áp, đông đúc ồn ã, tràn ngập hơi thở đời thường. 

 

Lục Tây Kiêu vẫn mặc sơ mi vest, toát lên khí chất lạnh nhạt, sang trọng, khiến không ít người ngoái lại nhìn. 

 

Chu Vãn nhận ra những ánh mắt ấy, không nhịn được cũng nghiêng đầu nhìn Lục Tây Kiêu. 

 

Anh nhướng mày, lặng lẽ hỏi: "Sao thế?" 

 

"Anh vẫn như trước." 

 

"Hử?" 

 

"Đi đến đâu cũng có nhiều cô gái nhìn anh." 

 

Lục Tây Kiêu cười, mặt dày mà gật đầu: "Ừ, ánh mắt họ như muốn lột sạch quần áo anh vậy." 

 

"..." 

 

"Nhưng em có thể khoác tay anh, họ sẽ không dòm ngó anh nữa." 

 

Giọng anh hạ thấp, lưng hơi khom, ghé gần tai Chu Vãn; khi nói hơi thở nóng rẫy phả bên vành tai cô. 

 

Chu Vãn thấy ngứa ngáy, không tự nhiên, vội né sang một bước, đưa tay xoa tai, giả vờ bình tĩnh mà quay đầu: "Anh muốn ăn dâu không?" 

 

Lục Tây Kiêu bật cười: "Được." 

 

Chu Vãn cúi đầu đứng cạnh tủ mát, cẩn thận chọn một hộp dâu trông tươi nhất. 

 

Lúc này Lục Tây Kiêu giơ tay đặt lên vai cô, dựa lười nhác vào người cô, đổ nửa người lên cô, Chu Vãn phải đứng thật vững mới không bị anh làm nghiêng ngả. 

 

Với động tác đó, hai người kề sát rất gần. 

 

Dù họ đã làm những chuyện thân mật gấp trăm lần thế này, nhưng lần đó Chu Vãn khóc đến đau đầu, đầu óc mơ hồ, lại còn bị bịt mắt; giờ nhớ lại chỉ còn những cảm giác trên da thịt rõ mồn một, còn cảnh thật thì mờ nhạt. 

 

Không như bây giờ-đèn đuốc sáng choang, bao ánh mắt xung quanh. 

 

"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn một tay đỡ ở hông anh: "Anh nặng quá." 

 

"Anh mệt." Giọng anh kéo dài lười biếng: "Làm cả ngày rồi, không cho anh dựa một lát à?" 

 

"Vậy mình mua nhanh lên, về là có thể nghỉ." 

 

Lục Tây Kiêu không nghe, cứ khăng khăng tựa vào người cô, ngón tay còn mân mê đuôi tóc cô, dính người không rời, kéo quãng thời gian mua đồ lẽ ra mười mấy phút thành nửa tiếng. 

 

Về đến nhà, Lục Tây Kiêu rửa rau, Chu Vãn nấu cơm. 

 

Ăn xong, tắm rửa xong, Chu Vãn cầm điện thoại, đúng lúc thấy chú Diệp gửi thông tin về Khương Ngạn trong nhóm làm việc. 

 

Chu Vãn bấm vào, bên trong là các giải thưởng lớn nhỏ mà Khương Ngạn nhận được những năm qua. 

eyJpdiI6IkdyXC9Rd0lKSFh0b2h4d0x1SmFDbUxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdZVHBFaVFBNmZDUDFlY0VvbWVkOERLYklYdll2Q3cyQmRxbitCQkRkelZIaEdVd3BPaVJpMExxYkh3SDZ0UCsiLCJtYWMiOiJhZTc3YWViZTg1Mjk3NWQ5NjE3ZThkZDY1NTM5NDkwOTQwYmE2MjRlYTBkNGIxNmI2N2RjMGYwMmViMGIyODMzIn0=
eyJpdiI6ImpvdkZzRTJcL0o4ZEI2SzhpYmhpR1VRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkM5R0lxQ05OMTRKaDZRNmp0Vno1YUJyQkdGVkFiTEJ0d0FxYTNRMGM0M25iR3pDR2lhQ1czeUpQM3l3QWhZOHlRS1h2NktibUJOakFWeU50VlwvN3piNVZXbmF4QWFZN2kxbXdRWHVjMDRVQVZUM2liaElVaVVqdURDZ09jaVpraEFhXC9oXC91cnZtZllBZDliUVZ1U2JtaVNNb0Z6TThadzV3dGVUU2hDemtvczlWQlVnTUVHbDhjdFh4czM2aW1CTWM0MkJCZ3RINTIrODJqSW05YXQxWlFFS3JSTVVXbDdCUk96bHJYZWxKdXptU3dyRWc4NlBPYTZ6NkVHR1p4TnNqTGJ3NlVDQ1UzMGxhNzdVdEd0d20zYmt1alBCZUNMQTdqa081MXlnUmU5WEVodCtDYjB6ZVZHZ0QyTk96R1R1SGI5RW5hXC9hRlZ2VWpZSUh2WkgxTW9Sdlo1RTAyZnpqQjVWWlE4SURIZG5SQ0craDREWk0yck5Md0IxME9xK053OGQ1aFY1YTJZaERpbVJTQ2xBSFRJNSt6SmQzVzYyUHVqUTk2S1pEUFhnS1ZFYURCWGNFWkRVRUg0UlBCYlZlIiwibWFjIjoiYTNkZGIzYjEyNTk5Y2Y5ZDRiZmEzZTE3YzUwODc5MTdiZDgwNzY0ZmUxMjRjYmRmYzgyYjI1NDljYWQ3ZTI5ZSJ9

Những năm không có Lục Tây Kiêu, cô không rõ mình bấu víu điều gì, chỉ một mực đứng về phía anh, cứ thấy hễ tha thứ cho Khương Ngạn là phản bội Lục Tây Kiêu.

Ads
';
Advertisement
x