Có lẽ nhận ra tâm trạng anh không ổn, Chu Vãn cố tình chủ động khều nhẹ ngón tay anh, mang chút nũng nịu: "Thế mà hồi đó anh còn nói dối là không biết, để em băng cho anh."
Lục Tây Kiêu cuối cùng cũng hiểu ý câu hỏi của cô, cười khẽ: "Giờ mới biết à."
"Không, lúc ấy em đoán rồi: " Chu Vãn nói nhỏ, "em chỉ... xác nhận lại thôi."
Lục Tây Kiêu nhếch môi, đậy nắp tuýp thuốc: "Vậy trước kia em bày trò trêu anh à."
...
Anh đứng dậy đi sang bên rót ly nước: "Vài hôm nữa anh bảo người tìm một cô giúp việc tới nhà dọn dẹp, nấu ăn."
"Không cần đâu: " Chu Vãn vội nói. "Dọn dẹp vốn chẳng tốn bao nhiêu thời gian, với lại hai đứa mình hay tăng ca, cũng hay không về nhà ăn tối."
"Cụ thể giờ giấc để sau tính."
Lục Tây Kiêu đưa ly nước cho cô, ánh đèn dịu chiếu lên mái tóc anh; anh cúi mắt, cười hờ hững: "Anh ra nước ngoài vất vả mấy năm đâu phải để em cực nhọc làm mấy việc này."
Chu Vãn khựng lại.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, nói: "Chỉ cần em ở bên anh, muốn gì cũng có, chẳng phải sợ điều gì."
*
Vài ngày sau, hai thực tập sinh mới của tòa soạn báo đến; cuối tháng Chu Vãn xin nghỉ ba ngày. Những ngày này cô tăng ca làm hết những việc có thể, phần không làm được cũng bàn giao xong.
Từ khi tốt nghiệp, thời gian trôi nhanh lạ thường.
Đã cuối tháng Tư rồi.
Tháng Tư ở thành phố Bình Xuyên ấm hơn thành phố B nhiều; xem dự báo thời tiết xong, lúc thu dọn hành lý Chu Vãn chỉ mang quần áo mỏng.
Tới sân bay Bình Xuyên là buổi chiều; hai người ghé về nhà cất hành lý, rồi lái xe tới khách sạn tổ chức lễ cưới của Tưởng Phàm.
Trên đường đi, Tưởng Phàm gửi tin nhắn thoại cho Lục Tây Kiêu, hỏi sao anh vẫn chưa tới.
Lục Tây Kiêu đã lâu không gặp đám bạn cũ; trừ Tưởng Phàm, những người khác gần như cắt hẳn liên lạc từ sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Trong lúc dừng đèn đỏ, anh uể oải đáp một câu "Sắp tới rồi."
Tưởng Phàm lại gửi thêm một đoạn, Lục Tây Kiêu bấm nghe luôn-
"Cả đám đang tò mò bạn gái cậu trông thế nào đấy."
Chu Vãn ngồi ghế phụ khựng lại, quay sang, hơi sững sờ.
Lục Tây Kiêu nhếch môi; sắp đến rồi, anh lười trả lời thêm, đặt điện thoại sang bên, cho xe vào bãi khách sạn, lên thang máy tới phòng tiệc tầng 8.
Chu Vãn bỗng thấy hơi căng thẳng.
Dù trước đây cô từng gặp bạn bè, bạn học của Lục Tây Kiêu, nhưng dẫu sao cũng đã bao năm trôi qua; hơn nữa hồi cô chuyển trường vội vã, chưa từng nói một lời tạm biệt cho ra hồn.
"Lục Tây Kiêu."
"Ừ?"
Chu Vãn kéo kéo vạt váy: "Em mặc thế này được chứ?"
Vì dự lễ cưới nên Chu Vãn ăn diện hơi trang trọng, không phải kiểu cô hay mặc.
Một chiếc váy nhung đen cổ vuông, thắt eo, tà váy ngang bắp chân, tôn dáng tuyệt đẹp-eo thon, chân dài, tỉ lệ cơ thể nổi bật.
Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Lát nữa bám sát anh."
"Sao vậy?"
Anh nghiêm trang: "Mặc thế này, dễ bị người ta rước mất."
...
Chu Vãn chợt hiểu ra lời anh, không nhịn được, cúi đầu mím môi cười.
Đúng lúc ấy, phía trước bỗng vang lên một tiếng gọi: "Kiêu gia!"
Cách gọi ấy-"Kiêu gia"-lâu lắm rồi mới lại nghe.
Một người đàn ông bước nhanh tới, hích vai Lục Tây Kiêu: "Mấy năm rồi không gặp, mọi người chờ cậu lâu quá, còn đánh cược xem bạn gái cậu..."
Vừa nói vừa nhìn sang, khi chạm mắt Chu Vãn thì khựng hẳn; anh ta đơ ra chắc phải năm giây, như bị sốc, giọng nói cũng lắp bắp.
"Chị... chị dâu."
...
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất