Chu Vãn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ nhìn thấy nước mắt của Lục Tây Kiêu. 

 

 

Anh không nên khóc. 

 

Anh vốn dĩ phải luôn phóng khoáng tự do, luôn sải bước tiến lên; một người kiêu ngạo như anh sao có thể giữa bao ánh mắt, giữa tiếng cười nói rộn ràng ấy mà lặng lẽ rơi lệ. 

 

Cô thậm chí không dám nghĩ kỹ xem giọt nước mắt ấy có liên quan đến mình không. 

 

Cô có thể chấp nhận việc Lục Tây Kiêu hận cô, oán cô, mãi mãi không tha thứ cho cô; nhưng cô không sao chấp nhận nổi việc Lục Tây Kiêu vì cô mà rơi nước mắt. 

 

Chu Vãn không dám xem lần thứ hai, vội khóa màn hình lại. 

 

… 

 

Rất nhanh, Lục Tây Kiêu trở về, tiệc cưới cũng tàn. 

 

Anh nắm tay Chu Vãn tới chào Tưởng Phàm một câu rồi vào thang máy xuống dưới; anh đã uống rượu nên chắc chắn không thể lái xe, bèn gọi dịch vụ lái xe thuê. 

 

Chu Vãn đứng cạnh anh, siết lại tay anh, khẽ nói: "Đợi về nhà, em muốn học lái xe." 

 

Anh ngậm điếu thuốc, nghe vậy liền cúi mắt: "Sao đột nhiên muốn học lái vậy?" 

 

"Công việc đôi khi phải đi công tác đột xuất." Chu Vãn nói: "Với lại sau này mỗi lần anh uống rượu, em có thể đi đón anh." 

 

Lục Tây Kiêu cười: "Được thôi." 

 

Chu Vãn ngẩng đầu quan sát anh. 

 

Mặt anh chẳng đỏ, thần sắc chẳng lộ gì khác, chỉ có hàng mày mắt thả lỏng, lười nhác, như một bức thủy mặc bị nhòe màu. 

 

"Lục Tây Kiêu, anh say rồi à?" 

 

"Có hơi." 

 

Anh tự nhận là có hơi say, xem ra uống quá đà thật. 

 

"Em cứ tưởng anh không bao giờ say." 

 

Anh cười khẽ: "Uống nhanh quá thì dễ say." 

 

Chẳng mấy chốc, tài xế thuê đến. Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau. Đài radio trên xe vang lên giọng nữ tự động, hơi rè rè: vừa nhận được tin nhắn của một thính giả, nói hôm nay đã chia tay bạn trai yêu nhau năm năm; bạn trai ngày nào cũng nghe kênh này, muốn gửi tặng anh ấy bài . 

 

Lông mi Chu Vãn khẽ run. 

 

Dàn âm thanh trên xe của Lục Tây Kiêu rõ ràng, hay hơn nhiều so với tiếng hát KTV rè nhiễu trong đoạn video ồn ào bảy năm trước. 

 

Cô nghiêng mặt nhìn sang. 

 

Kính xe hạ xuống một nửa, gió thổi làm tóc anh hơi rối. 

 

Giữa làn gió xuân êm, thời gian như lùi lại bảy năm; cô lại thấy một Lục Tây Kiêu yếu mềm đến mức bật khóc. 

 

Cô đánh giá thấp bản thân quá, nên thật không ngờ mình lại làm anh tổn thương đến vậy. 

 

… 

 

Về đến nhà. 

 

Hôm nay uống rượu quá nhanh, men say vẫn cứ dồn dập trào lên từ lồng ngực và cổ họng; Lục Tây Kiêu hơi nhíu mày, thấy không dễ chịu. 

 

Anh uống quá nhiều từ thuở thiếu niên, mấy năm ở nước ngoài lại ăn uống thất thường, dạ dày thỉnh thoảng đau. 

 

Không chỉ thấy khó chịu, đầu óc anh cũng mơ hồ, ý nghĩ như trôi tuột đi xa. 

 

Bao năm qua, mỗi lần anh say đều nghĩ đến Chu Vãn; lần nào cũng vậy, như một phản xạ vô thức. 

 

Căn phòng này có ý nghĩa riêng với họ. 

 

Họ từng sống cùng nhau một thời gian ở đây, như một nơi trú ẩn che gió chắn mưa, cùng chia sẻ những bí mật mơ hồ, khó nói thành lời. 

 

Bất chợt anh nghĩ đến rất nhiều chuyện. 

 

"Chu Vãn." Anh không bật đèn, khẽ gọi. 

 

Chu Vãn ngẩng mắt, trong phòng tối, chỉ đôi mắt anh là sáng. 

 

"Hử?" 

 

Anh nhìn chằm chằm cô, ít nhất một phút, như lúc này mới xác nhận Chu Vãn đang ở bên cạnh mình; cuối cùng thả lỏng, anh kéo khóe môi cười nhạt: "Không sao." 

 

Trong mắt anh hiện lên quá nhiều cảm xúc phức tạp, những điều khó nói. 

 

Chu Vãn với tay bật đèn, bảo anh vào tắm trước rồi vòng vào bếp. 

 

Họ rời nhà đã lâu, tủ lạnh trống không, cô lục trong tủ âm tường, tìm được một hộp trà tắc chanh, đun một ấm nước, đổ gói trà vào. 

 

Nước vừa sôi, Lục Tây Kiêu cũng tắm xong. 

 

Chu Vãn rót một cốc, thêm ít nước nguội, đẩy cửa bước vào phòng anh. 

 

Trông anh say thật, nửa dựa vào đầu giường, không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phòng tắm. 

 

Tóc còn ướt sũng, chưa sấy. 

eyJpdiI6IjdFQzZqOE8yNEhPNG93SzhQZ29xM0E9PSIsInZhbHVlIjoiTnFjbnlJSlFwZjVOOW5vanFNTkhlZlwvWURCclwvVUZvQ0p4KzFhazYwa3ZHRTFLOUwwc0tIbkxaeEo1YUx0Mk1PIiwibWFjIjoiMzExMmJlMzA3N2EwYmVjMWM2OTk1NDY4Y2IyNzc3M2Q2NTAzNGM1NjMzZTU3NzExMjc0YzZjZGY3NjZkOWMyOSJ9
eyJpdiI6ImIzekJGRU84cFN2bk1LazcxK0tsbkE9PSIsInZhbHVlIjoiU0NVS0l3akU5RTJoRzYzWkluaEVFaHRsT3BzZDdIczN6VmR3VVlaa0NrTTFsVWxpWXlPcTgyZmV0YU8xajB0OXViSnB6VWNVZ081WXBnK0o1NlMrV1U4WXZCdGFIcVR1YWJBV0xHY1ZSSFwvZngwbVk4NjYrRk1ITDBCb3JFeWgwMWtCSTAxdk0xQjh1Tmw0NzRnRncrZklJdWdwQ1JxeDhYMm11T1lZRmhnKzIxOUhXbW5KZ1Q5a2UwZmI5WUVheSIsIm1hYyI6ImMwOWNmYmUxMGE5MDBlZGNmOTIzYTlmM2MwNTkxMDQ3NGI5N2RjNzQ1YWUzNjA0Y2NhMDk1M2U0MGQ5MDkwNTIifQ==

Ads
';
Advertisement
x