Chiếc xe máy điện dừng trước cửa nhà, Chu Vãn dựng xe ở mảnh đất trống bên cạnh, khóa lại, hết bốn tệ. 

             "Hôm nay cảm ơn cậu đã đưa tôi đi chơi." 

             Chu Vãn đứng trước mặt Lục Tây Kiêu, nhìn chiếc hoodie trên người mình: "Áo này để tôi giặt xong rồi trả cậu." 

             "Ừ." 

             Lục Tây Kiêu hờ hững ừ một tiếng, lại liếc thấy đôi găng em đang đeo, khẽ nhíu mày: "Thôi." 

             "Gì cơ?" 

             "Đừng giặt nữa." Giọng anh nhạt như không: "Tôi không cần." 

             Chu Vãn sững lại, mím môi. Nghĩ cũng bình thường, lúc nãy mình khóc đã làm bẩn áo anh rồi: "...Vậy tôi mua cái khác bù cho cậu nhé." 

             "Khỏi." Lục Tây Kiêu ngáp một cái, trông chán chường, nhấc tay, buông một câu: "Đổi bằng cái này đi." 

             Trên cổ tay anh là dây buộc tóc của cô, vừa nãy anh gỡ xuống. 

             Chu Vãn khựng: "Hả?" 

             Chênh lệch này lớn quá... 

             Nhưng dáng vẻ Lục Tây Kiêu thì như lười đôi co chuyện này. 

             Anh chẳng thiếu tiền mua một cái áo. Nói thêm chắc lại bực. 

             Anh nhướng mày: "Còn không vào à?" 

             "Vào đây." 

             Chu Vãn quay người, chạy vào khu chung cư để tránh cái lạnh ẩm ướt ngoài kia. 

             Chợt nhớ ra gì đó, cô dừng chân, ngoái đầu. 

             Lục Tây Kiêu vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh đèn đường vàng vọt chiếu những quầng sáng loang lổ lên người và nền đất dưới chân anh. Anh không biểu cảm, nhạt nhẽo xa cách. 

             Anh mang hai kiểu khí chất hoàn toàn tách biệt: nửa bất cần đời, nửa lại lạnh lùng, như thể xa rời thế gian. 

             Chu Vãn đứng lại, vẫy tay với anh, nói "Tạm biệt". 

             Dù giọng không lớn, chắc anh chẳng nghe thấy. 

             Lục Tây Kiêu nhìn cô, hai tay đút túi, dáng điệu lơ đãng, lười nhác. 

             Chu Vãn nghĩ anh sẽ chẳng vẫy lại đâu. 

             Nhưng hai giây sau, Lục Tây Kiêu đưa tay vẫy cô một cái rồi thu về, suốt quá trình mặt không chút biểu cảm. 

             * 

             Về đến nhà thì bà nội đã ngủ, Chu Vãn không định kể chuyện hôm nay cho bà, nói ra cũng chỉ làm bà thêm lo. 

             Dù Lục Tây Kiêu nói không cần cái áo đó nữa, nhưng Chu Vãn vẫn đem áo đi giặt, treo lên ban công. 

             Da tay cô rất mỏng manh, đụng vào nước lạnh là đỏ au, bị gió lạnh thổi qua là nổi đốm đỏ, chỉ cần chạm vào nước giặt là nổi mẩn ngay. 

             Chu Vãn nhìn mấy nốt mẩn trên mu bàn tay, lại đeo đôi găng ấy vào. 

             Cô ngồi ở đầu giường, những lời bác sĩ Trần nói lúc trưa cứ luẩn quẩn trong đầu cô. 

             Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy lần nữa cuộn trào, như con rắn độc thè lưỡi quấn lấy toàn thân, kéo cô chìm hẳn vào miền tăm tối. 

             Chu Vãn khép mắt, hít sâu một hơi. 

             Cô không thể tha thứ cho Quách Tương Linh. 

             Chưa từng có lúc nào cô hận một người đến vậy. 

             Dù cô có rơi xuống vực sâu, cô cũng sẽ kéo Quách Tương Linh cùng rơi. 

             Bố phải lên thiên đàng, nhưng Quách Tương Linh thì không. 

             Còn Lục Tây Kiêu- 

             Chu Vãn nhớ dáng vẻ của anh hôm cô đến nhà anh. 

             Suy sụp, hiu quạnh, nhắc đến mẹ là nổ tung. 

             Như một phản ứng sau sang chấn của người từng bị tổn thương. 

             Tận sâu trong xương tủy, anh hẳn là một kẻ thiếu thốn yêu thương. 

             Dù thật ra có nhiều cô gái thích anh, nhưng anh không cần sự chú ý đó. 

             Vậy anh cần gì? 

             Chu Vãn nghĩ lại bao chuyện đã qua, nhớ đến những đánh giá khen chê về anh. 

             Cô nghĩ, Lục Tây Kiêu chắc không hề tận hưởng cô đơn; dù bẩm sinh anh lạnh nhạt, nhưng cô đơn sẽ khiến anh chìm đắm trong nỗi đau quá khứ. Thế nên anh chịu được sự ồn ào náo nhiệt, cũng không tránh né chuyện yêu đương. 

             Không phải vì quá thích ai, mà là tìm một bến trú tạm thời, để trốn chạy, để che lấp những ký ức đau đớn lúc đơn độc. 

             Vậy thì cô sẽ ở bên anh. 

             Không ồn ào, không gây chuyện, ở cạnh anh khi anh cần, để anh không thấy cô độc. 

             Cố gắng đối xử với anh tốt hơn một chút. 

             Coi như bù đắp phần nào áy náy vì đã lợi dụng anh. 

             Chu Vãn nghĩ, với tính cách của Lục Tây Kiêu, nếu cả hai thật sự đi đến được với nhau, sau khi cô báo thù Quách Tương Linh, chẳng bao lâu Lục Tây Kiêu cũng sẽ chán cô thôi. 

             Vậy ít nhất, trước thời điểm đó, cô có thể tốt với anh thêm một chút. 

             Cô âm thầm hạ quyết tâm, hàng mi rủ xuống, mở điện thoại, thấy trong mục vòng bạn bè hiện một avatar màu đen của Lục Tây Kiêu - anh gần như chẳng bao giờ đăng gì lên vòng bạn bè. 

             Chu Vãn ngẩn ra, bấm vào. 

             Bỗng, mắt cô khẽ mở to. 

             Anh đăng một tấm ảnh của cô. 

             Trong ảnh, cô đội mũ bảo hiểm màu vàng, trên đầu có ăng-ten. 

             Xung quanh là con đường vắng toanh, đèn đỏ đang nhấp nháy đếm ngược. 

             Ngẩn ngơ một lúc, Chu Vãn bấm thích bài đăng đó. 

             * 

             Lục Tây Kiêu tỉnh lại thì trong phòng tối om. 

             Anh liếc đồng hồ, mười một giờ sáng. 

             Rèm kéo kín, ngoài trời đang mưa, ảm đạm. 

             Ngồi dậy, đầu anh nặng trịch, mũi tịt, cổ họng khô rát. Anh cau mày với tay lấy cốc nước ở đầu giường tu một ngụm, chẳng đỡ là bao. 

             Chắc tối qua nhiễm lạnh rồi. 

             Anh khàn giọng ho khẽ, xỏ dép lê vào nhà tắm rửa ráy. 

             Đi ra, anh quấn khăn tắm ngang hông, ở trần, cơ bắp rõ nét, eo hông săn gọn, vai rộng eo thon - vóc dáng chuẩn, đúng kiểu mặc gì cũng đẹp. 

             Lục Tây Kiêu để mặc giọt nước lăn trên người, cúi người, nhấc điện thoại. 

             Bài đăng vòng bạn bè hôm qua sau khi đăng anh chưa xem lại. 

             Thật ra anh cũng chẳng biết sao mình lại đăng, chỉ thấy thú vị thì đăng thôi. 

             Giờ có rất nhiều bình luận và lượt thích. 

             Nội dung đa phần là bất ngờ trêu chọc; trước giờ anh chưa từng đăng ảnh cô gái nào. 

             Lục Tây Kiêu lướt qua, ánh mắt dừng ở một cái tên trong danh sách thích - Chu Vãn. 

             Cô cũng bấm thích. 

             Khóe môi anh khẽ nhếch, bấm vào tên đó, gửi cho cô một tin: Đang làm gì? 

             Chu Vãn không trả lời ngay, Lục Tây Kiêu quẳng điện thoại sang bên, ngủ tiếp. 

             * 

             Tiết tự học buổi trưa, Chu Vãn làm xong bài tập của bốn môn buổi sáng, còn mười lăm phút nữa là hết giờ. Cả lớp gục xuống bàn ngủ, yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng mưa rơi lách tách nơi bậu cửa sổ. 

             Chu Vãn lấy điện thoại ra, lúc này mới thấy tin nhắn Lục Tây Kiêu gửi từ hơn một tiếng trước. 

             [6:Đang làm gì?] 

             Ngón tay cô khựng lại, trả lời: [Làm bài tập.] 

             Một lát sau, cô gửi thêm một tin. 

             [Chu Vãn: Hôm nay cậu không đến trường học à?] 

             Năm phút sau, Lục Tây Kiêu trả lời. 

             [6:Ốm rồi.] 

             [Chu Vãn: Sao thế?] 

             [6: Bị cảm lạnh, chắc vậy.] 

             Chu Vãn nhớ tới chiếc hoodie. 

             Hôm qua tâm trạng cô tệ quá, không kịp nghĩ việc Lục Tây Kiêu đưa áo cho mình có khiến anh bị lạnh không. 

             [Chu Vãn: Cậu  uống thuốc chưa?] 

             [6:Chưa.] 

             [Chu Vãn: Ở nhà có thuốc không?] 

             [6:Không biết.] 

             Chu Vãn gõ: Vậy cậuđặt mua thuốc cảm giao tới đi. 

             Ngập ngừng, cô xóa, gõ lại. 

             [Chu Vãn: Để tôi đặt thuốc giao đến nhà cậu nhé.] 

             [6:Đừng.] 

             [6:Lười dậy ra mở cửa.] 

             "..." 

             Anh đúng là y như một đứa trẻ không chịu uống thuốc, chẳng chịu phối hợp, còn bướng bỉnh. 

             Chu Vãn không biết làm sao. 

             [6: Cậu qua đây.] 

             [Chu Vãn: Vậy tan học cậu đến.] 

             [6:Bây giờ.] 

             [Chu Vãn: Chiều cậu có lớp bồi dưỡng thi đấu, không đi được.] 

             Anh không trả lời nữa. 

             Chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên, mọi người lục tục thức dậy. 

             Trước mắt Chu Vãn mở phơi phới tập đề, mà trong đầu lại lởn vởn mấy lời Lục Tây Kiêu vừa nhắn. 

             Hôm qua cô vừa âm thầm quyết định sau này sẽ cố gắng đối xử với anh tốt hơn. 

             Huống hồ, anh bị cảm cũng là vì cô. 

             Chu Vãn thấy áy náy quá, cuối cùng đứng dậy đi đến văn phòng. 

             Cô lấy cớ nói muốn đi bệnh viện, cô chủ nhiệm biết hoàn cảnh gia đình cô, nhanh chóng ký đơn xin nghỉ cho cô. 

             ... 

             Rời khỏi trường học, Chu Vãn ghé hiệu thuốc mua thuốc cảm 999 dạng hòa tan, bắt xe buýt đến nhà Lục Tây Kiêu. 

             Cô đứng trước cửa, bấm chuông. 

             Đến lần thứ ba thì Lục Tây Kiêu mở cửa. 

             Anh mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, sạch sẽ, cúi mắt nhìn cô, nhướng mày. 

             Chu Vãn giơ túi trong tay: "Còn khó chịu không?" 

             "Không phải cậu bảo tan học rồi mới đến sao?" 

             Chu Vãn nhìn vào mắt anh, hỏi: "Cậu giận à?" 

             "Sợ tôi giận nên mới đến bây giờ?" Giọng anh khàn khàn. 

             "Ừm." 

             Xem như vậy đi. 

             Muốn anh vui một chút. 

             "Ồ." Anh đá đôi dép lê dưới chân ra trước mặt cô, quay vào nhà: "Vậy coi như là tôi giận rồi." 

             Chu Vãn ngẩn người, xỏ dép lê, đóng cửa, theo vào. 

             Lục Tây Kiêu ngả người lên sofa, kéo gối ôm vào ngực, cúi đầu nghịch điện thoại. 

             Chu Vãn lấy một chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà, rửa sạch, rót một cốc nước ấm, đổ thuốc cảm 999 vào, khuấy tan rồi đưa cho Lục Tây Kiêu. 

             Anh liếc cô một cái, nhận lấy, ngửa cổ uống cạn. 

             Chu Vãn đứng trước mặt anh: "Lát nữa cậu về phòng ngủ một giấc, trùm chăn cho toát mồ hôi sẽ dễ chịu hơn. Hai ngày này cố gắng đừng hút thuốc, đừng uống rượu." 

             Lục Tây Kiêu ngẩng mắt. 

             Chu Vãn dọn gọn vỏ gói thuốc trên bàn: "Vậy tôi về trước nhé." 

             "Đứng lại." Lục Tây Kiêu lên tiếng. 

             Bước chân Chu Vãn khựng lại, quay đầu. 

             Lục Tây Kiêu hất cằm về phía bên cạnh. 

             Chu Vãn nhìn theo, ngồi xuống chiếc ghế đơn kế bên. 

             "Mới thế đã đi?" Anh nhướng mày, giọng điệu khó ưa: "Vô tâm thật, tôi bị cảm là vì ai hả?" 

             Chu Vãn mím môi: "Vậy tôi ngồi với cậu một lát." 

             Lục Tây Kiêu không đoái hoài, dựa lên sofa chơi điện thoại. Một lúc sau, anh quẳng máy sang bên, nhắm mắt ngủ. 

             Chu Vãn tìm được một chiếc chăn mỏng ở cạnh đó, đi lại đắp cho anh. 

             Hàng mi anh khẽ động, nhưng không mở mắt, cũng chẳng nói gì. 

             Chu Vãn ngồi bên cạnh, có chút tiếc sao không mang theo cuốn sách. 

             Trong phòng yên ắng, cô thật sự chẳng có gì làm, bèn lấy điện thoại tìm đề thi quốc gia các năm để xem. Màn hình nhỏ, nhìn đến cay mắt. 

             Ba giờ, cô xem xong đề năm ngoái, dụi đôi mắt mỏi, lúc này Khương Ngạn gửi tới một tin nhắn. 

             Không biết từ khi nào bật rung, ù một tiếng. 

             Chu Vãn vội tắt rung, chuyển im lặng, quay lại nhìn Lục Tây Kiêu, may mà anh vẫn ngủ, không bị làm phiền. 

             Qua một ngày hôm nay, ấn tượng của Chu Vãn về anh lại thay đổi chút. Tưởng anh ghét nhất con gái vô lý gây sự, giờ xem ra, kẻ vô lý gây sự lại giống anh hơn. 

             Nếu bị đánh thức, chắc lại chê cô cho xem. 

             [Khương Ngạn: Sắp vào lớp bồi dưỡng thi đấu rồi, cậu không về à?] 

             [Chu Vãn: Tớ đang có chút việc, chắc không kịp về.] 

             [Khương Ngạn: Cậu cố gắng qua nhé, nghe nói hôm nay nội dung khá khó, là trọng tâm.] 

             Chu Vãn thở dài không tiếng, nghĩ bụng nếu mình lẳng lặng bỏ đi, Lục Tây Kiêu tỉnh dậy chắc chắn sẽ giận. 

             [Chu Vãn: Tớ chắc không kịp đâu, cậu đi học đi.] 

             [Khương Ngạn: Ừ, vậy mai tớ đưa cậu vở ghi.] 

             [Chu Vãn: Ừ, cảm ơn.] 

             [Khương Ngạn: À đúng rồi, có một bài tớ làm chưa thông. Hướng nghĩ của tớ làm ra được nhưng khá vòng, phần này cậu nắm tốt hơn tớ, lát rảnh cậu xem giúp nhé.] 

             Ngay sau đó, Khương Ngạn gửi ảnh chụp một bài Vật lý. 

             Chu Vãn còn chưa kịp gửi chữ "Được", thì từ phía sau bỗng vươn ra một bàn tay, mùi thuốc lá thoáng qua đầu ngón, giật lấy điện thoại của cô, ném lên chiếc sofa cạnh bên. 

             Điện thoại nảy mấy cái trên ghế. 

             "Nói là ở với tôi, mà cậu bận ghê ha." Giọng Lục Tây Kiêu nhạt như nước. 

             "..." 

             Biết quan hệ giữa Khương Ngạn và anh phức tạp, khoảnh khắc này Chu Vãn bỗng thấy mình như bị bắt quả tang. 

             "Tôi..." Cô ấp úng. 

             Lục Tây Kiêu làm tới: "Tôi cái gì mà tôi." 

             "..." 

             Anh lý lẽ hùng hồn đến mức Chu Vãn chợt thấy mình như thực sự có lỗi, cúi đầu, không biết nói gì. 

             "Tôi vì cậu mà bị cảm, ở lại với cậucũng chẳng có chút chân thành nào." Anh nói. 

             Chu Vãn hỏi: "Làm sao mới gọi là có thành ý?" 

             "Đồng cam cộng khổ." 

             Chu Vãn không hiểu, đôi mắt trong veo nhìn anh, chờ lời giải thích tiếp theo. 

             Lục Tây Kiêu nhìn vào mắt cô, ba giây sau, anh dời ánh nhìn. 

             Lại vài giây nữa, anh bỗng ngồi thẳng dậy, cúi người áp sát cô. 

             Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong khoảnh khắc, hương vị trên người anh tràn ngập khoang mũi cô - mùi thuốc lá lẫn mùi sữa tắm, vẽ nên nét sắc lạnh của một thiếu niên. 

             Chu Vãn nín thở. 

             Lục Tây Kiêu thổi một hơi vào cô, khẽ nâng cằm cô lên, kéo cổ cô thành một đường cong đẹp đến rờn rợn, như một nghi lễ hiến tế. 

             Anh rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong một nụ cười thích thú. 

eyJpdiI6ImpjTVBRTzVqMlJNdTJxSzNmV3ZxWGc9PSIsInZhbHVlIjoieE9CVlE4SmVsWWhTNVp6ZU00Y050ZDB4V0F3WFwvV2M1Wm85ajJZb2gxd0d6MXJZVmRpRTYzYlVqeGhtZnBmbDZKQUdwV0NuZGN5UjNDUjJuVVp6blRQT1RtSnY4dVdUMGt1MG1oYmdkTVZsWGNzTUhJenZ4bzMxM2RMdDlaTzBrUmpvWlhFXC9MR2I5b09vd1RCRUt1d2pxMWZwRWlNMlZmYnNibFdvUVhCUlVJdFFiTURLRFpENzVnU3RNMVhhU2xFRDZjbVdmcDRTV1o5ZnYzWjVVbDFkN0Fya0k3blJ1UGRzejZcLyt2WlppK1hLSWFuYitVaWNcL2l2MW8xK1pSdFJSc2szeFdNZ2FkWVFlTkJ2NURMa0dVVWh4OEJiNGtVRlJmbUMzdkpIS3JBdzNhcmpZdjVYSUtyM1ZzbG04M2V0IiwibWFjIjoiMTJhOTZkMzY0ZGQ2OWYyYjk5NzAwOTE4NDA0MzA2Mjg1YzY4NzYyZDFkODUwNDRjNDAzZWE1M2ZjYzNkZTgwNCJ9
eyJpdiI6IjZROW1ISzMrNVBqZzJuUUJCZ0lMeUE9PSIsInZhbHVlIjoicDdYUzYzamQzVzdVaFpnaGtydVFFNFc3QUs1TkR0S1JGTHNEV0JmZm9JNzl0dXp4SW5rMFRqR2NjXC8wckJNNWdNNzg5RG1wR2dQdDcyVEpnTFwvYnlhYlJaQTUxZkNNUitnVW8wVnlGeTdyUExvT0NiMXI2UU9nRUhrelBjazNCQ2Y5dGhKUGs3Z3NFZzhraUFrOG45OFEzYk5CQ3FsSTJJckxVckdjdjJtYWRpTzd5MmhXU3lzTXB5Sm91UnU1bndDN0t5Zm5YODdhT3k4VGQxRjQrelZ0NExCSEErUFNzdFwvR1EyZFJROUVNbWNvUjZ0VVVYejlkYyt5Ymlta290UkpZWjhIbk1BaldsRVlhMk9TbmtmdStnTmdmZzRTbmQ2cSsrMlFtTHRnZkwrbmJsU2UwVzRVUGpsSWxSNk4zUld0XC9Oc0dON3FBYTJjZHFGakNcL0E4RjZWVHJBWFlPMlBndGxnMEpyK0lRMTB3eCsxQTFFTHJrXC9TM1wvZjRQeHFRTVJONzZHaVQ5bW1aMzl6VnB0NmRVQnhiY3VrOFZDbkdrekxXdlhKdlFDNDg9IiwibWFjIjoiYTI3ZTkyMGQ1MWZjYzYyZGRiOTQwMjk5M2JlYzJjMGJjMjUzNDgyMGM4YTZmZWQ1YmU4NGEwYTFhZDkzNzdkZSJ9

             "Đồng cam cộng khổ mà, để tôi lây cảm sang cậu cho công bằng."
 

Ads
';
Advertisement
x