Taxi dừng trước cổng khu dân cư Châu Uyển, Lục Tây Kiêu cõng cô lên tầng ba, rồi mới đặt cô xuống. 

             Cô đã ngà ngà ngủ. Lục Tây Kiêu nâng mặt cô lên, hỏi: "Chìa khóa đâu?" 

             "Trong cặp." 

             Anh giật lấy chiếc cặp của cô, lục tung từ trên xuống dưới, cuối cùng mới tìm được chìa khóa cửa nhà cô ở ngăn phụ bên hông. Vừa định mở khóa thì bị Chu Vãn cản lại giữa chừng. 

             "Đợi đã." 

             Lục Tây Kiêu cau mày, nghiêng đầu. 

             Cô cầm chặt chìa khóa trong tay, chậm rãi trượt dọc khung cửa mà ngồi bệt xuống đất. 

             Say rượu chẳng dễ chịu gì, nhưng đúng là nó làm tê đi nỗi đau ấy. Lần này uống rượu cũng không đến nỗi hối hận. 

             "Tôi ngồi đây một lát đã rồi vào." Chu Vãn nói: "Đợi cho men rượu tan bớt." 

             Giờ mà để bà nội nhìn thấy bộ dạng này, thể nào bà cũng lo đến mất ngủ cả đêm, mấy hôm sau lại suy nghĩ lung tung. 

             Lục Tây Kiêu đứng từ trên cao nhìn xuống cô một lúc, nói: "Dạng mới uống mấy ly đã say như cậu, cậu nghĩ men rượu tan nhanh lắm à?" 

             Chu Vãn không có kinh nghiệm khoản này: "Sẽ lâu lắm hả?" 

             "Ngồi đây đến lúc cóng như kem que cũng chưa tan." 

             "…" 

             Lục Tây Kiêu khẽ đá mũi giày cô: "Sang chỗ tôi mà nghỉ cho tỉnh." 

             Chu Vãn khựng lại. 

             Nếu là người khác rủ kiểu này, nhất định khiến người ta thấy có mưu đồ, nhưng Lục Tây Kiêu nói thì lại không, chỉ như buột miệng đề nghị. 

             Trời đúng là quá lạnh. Ngồi ở hành lang cầu thang chưa đến nửa tiếng, say chưa tỉnh rượu đã cảm lạnh mất rồi. 

             Nhưng nửa đêm nửa hôm mà tới nhà đàn ông, Chu Vãn cũng biết là không hợp lẽ. 

             "Không sao, để tôi ngồi đây là được. Làm phiền cậu quá." Chu Vãn nói. 

             "Đứng lên." Lục Tây Kiêu mất kiên nhẫn, nắm cổ áo sau lôi cô dậy: "Tỉnh rượu thì tự về." 

             Chu Vãn còn định nói gì đó, Lục Tây Kiêu tặc lưỡi, như cực kỳ sốt ruột, cúi người bế ngang eo cô, sải bước đi xuống. 

             Chu Vãn giãy giụa một chút, nhưng vừa chạm vào bàn tay lạnh buốt của anh thì im. 

             Vừa rồi anh cõng cô đi suốt, tay bị gió rét thốc vào tê cóng. 

             Chu Vãn khẽ đặt tay mình lên mu bàn tay anh. 

             Lục Tây Kiêu rũ mắt nhìn cô, khẽ nhếch môi nhưng chẳng lộ cảm xúc. 

             May là nhà anh cách đây không xa, anh đi bước rộng, chẳng mấy đã tới nơi. 

             Anh đặt Chu Vãn xuống, quăng đôi dép bông đi trong nhà ra trước mặt cô: "Tỉnh rượu thì tự về." 

             Chu Vãn gật đầu, cảm ơn anh. 

             Lục Tây Kiêu không để ý đến cô nữa, đi thẳng vào phòng ngủ. Chu Vãn ngồi xuống bên sofa, đảo mắt nhìn xung quanh. Gạt tàn thuốc trên bàn trà đầy ứ, ngoài cái đó ra chẳng thấy dấu hiệu gì có người ở, không có chút không khí sinh hoạt nào. 

             Có lẽ vì quanh phòng lát đá cẩm thạch, nhiệt độ ở đây cũng đặc biệt thấp, thoảng chút lạnh lẽo. 

             Chẳng mấy chốc, phòng ngủ phía sau vang lên tiếng nước. 

             Lục Tây Kiêu đang tắm. 

             Hàng mi Chu Vãn khẽ run. 

             Đến lúc này cô mới bắt đầu thấy ngượng ngập, một cảm giác khó mà phớt lờ. 

             Đã rất khuya, ngoài trời đen kịt, trong cái sân nhỏ lộn xộn hoang vắng chẳng có gì, như một hòn đảo lẻ loi rơi giữa lòng đô thị. 

             Trên đảo chỉ có hai người: cô và Lục Tây Kiêu. 

             Đúng là… không phải phép cho lắm. 

             Vì uống nhiều, hơi thở phả ra mùi cồn, nóng rát, khiến da thịt toàn thân nóng bừng ửng đỏ. 

             Thế nên chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mắt bỗng hóa thành "giải dược". Chu Vãn ngồi quỳ xuống thảm, từ từ cúi cổ, tựa má lên mặt đá mát lạnh, cuối cùng thấy dễ chịu hơn, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút, chỉ có mí mắt ngày càng nặng. 

             Chừng mười phút sau, cửa phòng ngủ mở. 

             Lục Tây Kiêu mặc bộ đồ mặc ở nhà màu xám trắng đi ra, thấy Chu Vãn đang nằm sấp trên bàn trà, nhướng mày: "Làm gì đấy?" 

             Chu Vãn ngồi dậy, một bên má lạnh tê, ấp úng: "Không… không làm gì." 

             "Muốn tắm không?" 

             Chu Vãn khựng lại: "Thôi khỏi." 

             Anh khẽ cười khẩy, ý tứ khó đoán, ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, châm một điếu thuốc. 

             Chu Vãn lại dựa vào bàn, đưa tay gãi cổ. 

             Theo động tác đó, ánh mắt Lục Tây Kiêu bỗng khựng lại, cau mày: "Cổ cậu sao thế?" 

             "Cái gì?" 

             Anh nghiêng người, gạt tay cô đang đặt trên cổ ra. 

             Trên chiếc cổ trắng mảnh của cô nổi từng đốm đỏ, lại bị gãi để lại mấy vệt đỏ rát. 

             "Ngứa à?" anh hỏi. 

             Chu Vãn gật đầu. 

             "Cậu dị ứng cồn à?" 

             Chu Vãn ngẩn ra: "Tôi… không biết." 

             Cô sờ cổ, chợt nhớ hồi nhỏ có lần ăn món gà nấu cơm rượu, cô không thích mùi, ăn một miếng rồi thôi, vậy mà tối hôm đó ngứa khắp người, bố phải mua thuốc chống dị ứng uống mới lặn. 

             "À." Chu Vãn ngơ ngác ngẩng lên nhìn Lục Tây Kiêu: "Hình như đúng." 

             Anh khẽ chửi một câu, quay người vào phòng ngủ: "Tôi thay áo, đi bệnh viện." 

             Chu Vãn thật sự không muốn phiền anh thêm, trong lòng càng áy náy; với lại vào lúc này, cô cũng không muốn vào bệnh viện. 

             "Lục Tây Kiêu." Chu Vãn lên tiếng: "Mua thuốc chống dị ứng là được rồi, đừng vào bệnh viện nữa." 

             Anh cau mày, không nói. 

             Chu Vãn lại nói: "Thật đấy, hồi nhỏ tôi dị ứng uống thuốc là khỏi." 

             Anh hỏi: "Còn nhớ thuốc gì không?" 

             "Nhớ." Chu Vãn nói: "Để tôi xem nhà thuốc có giao không." 

             Lục Tây Kiêu gật đầu, ngồi lại ghế. 

             Hai người lặng lẽ ngồi cạnh nhau, Lục Tây Kiêu nghịch điện thoại, Chu Vãn thiu thiu ngủ. 

             Mãi đến khi cô thấy mình sắp chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, chuông cửa reo, đánh thức giấc ngủ chập chờn của cô. 

             Cô mở mắt, Lục Tây Kiêu đã đứng dậy ra mở cửa. 

             Cô nghe anh nói một tiếng cảm ơn, rồi anh xách túi bước vào. 

             Chu Vãn xem hướng dẫn sử dụng, nuốt hai viên thuốc. 

             Lục Tây Kiêu đặt cốc nước sang bên: "Ngồi đây thêm lát. Nếu còn khó chịu thì vào bệnh viện." 

             "Được." Chu Vãn chống tay lên cái đầu nặng trịch: "Cậu đi ngủ trước đi, lát nữa tôi tự về." 

             "Ừ." Anh đứng dậy, vào phòng ngủ. 

             * 

             Tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ hở giữa hai tấm rèm, rọi thẳng lên mí mắt Chu Vãn. Hàng mi cô khẽ run, nhíu mày chậm rãi mở mắt. 

             Đập vào mắt là chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh, phản chiếu tia sáng chói lòa. 

             Chu Vãn giơ tay che mắt. 

             Dòng suy nghĩ từ từ kéo về. 

             Lúc này cô mới nhớ ra, đây là ở nhà của Lục Tây Hiêu. 

             Tối qua cô không biết ngủ gục lúc nào, vậy mà ngủ thẳng một đêm. 

             Chu Vãn giật mình ngồi bật dậy, chiếc chăn mỏng trên vai trượt xuống đất. Cô khựng lại, thấy điều hòa để nhiệt độ khá cao, chắc đều là Lục Tây Kiêu làm. 

             Vô tình, cô lại làm phiền anh nữa rồi. 

             Chu Vãn ngồi trên thảm, lưng tựa mép sofa, ngửa đầu dựa lên đó, nhìn trần nhà mà thở ra một hơi thật dài, cố xua đám chuyện phiền lòng ra sau đầu. 

             Lục Tây Kiêu còn chưa dậy, phòng ngủ yên ắng. 

             Chu Vãn gấp chăn lại, đặt lên sofa. 

             Ngẩng lên liền thấy trên chiếc bàn không xa có đặt bức ảnh mẹ của Lục Tây Tiêu: một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp và dịu dàng. 

             Lục Tây Kiêu rất giống mẹ, nhưng khí chất toàn thân lại hoàn toàn khác. 

             Một người dịu dàng đến tận cùng, một người lạnh lẽo đến tận cùng. 

             Chu Vãn nhớ lời Khương Ngạn từng nói - Tôi và hắn cùng cha khác mẹ, mẹ hắn chính là kẻ thứ ba, cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tôi và mẹ tôi. 

             Cô chưa từng hỏi Lục Tây Kiêu chuyện này, cũng không tiện hỏi. 

             Nhưng cứ thấy không thể nào là như Khương Ngạn nói. 

             Quan hệ giữa Lục Tây Kiêu và bố anh rất tệ. Việc hắn lớn lên thành người như bây giờ, phần nhiều là ảnh hưởng từ mẹ. Chu Vãn nghĩ, nhiều phẩm chất tốt ẩn sâu trong anh đều là do mẹ anh thấm dần mà thành. 

             Cô khẽ nhíu mày, lắc đầu, không nghĩ nữa. 

             Trong phòng khách còn có một kệ sách đầy ắp. 

             Bụi đã phủ dày, trông ra lâu lắm không ai chạm tới. 

             Những cuốn sách này chắc là thứ mẹ Lục Tây Kiêu khi còn sống thích đọc, hoặc sưu tầm. 

             Chu Vãn lấy trong túi ra một gói khăn ướt, lau sạch từng bìa sách, rồi dùng khăn khô lau lại, đặt về chỗ cũ. 

             Trong đó có một cuốn bìa xanh thẫm, đóng rất sơ sài, lạc lõng giữa đống sách. 

             Chu Vãn cúi mắt nhìn chữ trên bìa - Shostakovich. 

             Mở ra, bên trong là bản nhạc. 

             Trang đầu là phần giới thiệu tiểu sử của ông. 

             Shostakovich là người Liên Xô, sinh ra trong thế kỷ 20 đầy đặc thù, khi bóng đen khủng bố bao trùm đất nước, ai nấy đều thấp thỏm. Nhiều nghệ sĩ cất tiếng vì chính nghĩa, vì chính nghĩa mà hiến thân, chỉ riêng Shostakovich chọn im lặng, bị đời khinh thường như một "nghệ sĩ phục vụ chính quyền". 

             Ông là một nghệ sĩ được đời đánh giá khen chê lẫn lộn. 

             Dưới phần tiểu sử có một câu - 

             Hãy yêu tôi khi tôi còn nhơ nhuốc, đừng đợi đến khi tôi sạch sẽ mới yêu; sạch sẽ thì ai chẳng yêu tôi. 

             Chu Vãn sững người, lại đọc thêm lần nữa. 

             Bên tai như vang lại giọng nói hôm qua của Lục Tây Kiêu khi nói câu ấy với cô. 

             Trầm thấp mà kiên định. 

             Chu Vãn rũ mắt, đặt cuốn sổ về chỗ cũ. 

             Cô biết ơn Lục Tây Kiêu. Ít nhất vào ngày hôm qua, câu nói ấy thực sự đã cho cô sức mạnh. 

             Vì vậy, dẫu sau khi có bản báo cáo khám sức khỏe ấy, cô không còn cần đến mười lăm vạn còn lại của Quách Tương Linh, cũng không cần lợi dụng sự thiên vị của Lục Tây Kiêu, cô vẫn không cắt đứt hẳn mọi liên hệ với anh. 

             Cô bằng lòng ở bên anh, để anh bớt cô đơn, cố gắng khiến anh vui. 

             Cho đến ngày anh hoàn toàn chán ngấy cô. 

             Đến ngày đó, cô sẽ rời đi, chấm dứt hẳn chuyện nhầm nhằng này. 

             Chu Vãn thu dọn gọn gàng phòng khách, đợi một lúc mà Lục Tây Kiêu vẫn chưa dậy, bèn rón rén rời đi, qua quán cháo bên cạnh. 

             Cô tự mua nửa cuộn xôi nếp cuộn, ăn hết trên đường; còn mua cho Lục Tây Kiêu một bát cháo và một xửng tiểu long bao nhân gạch cua. 

             Đẩy cánh cửa khép hờ, Chu Vãn vào bếp lấy bữa sáng ra, bày vào bát sứ. 

             Không rõ Lục Tây Kiêu ngủ hay đã dậy, Chu Vãn đi đến cửa phòng ngủ định nghe ngóng xem sao, sợ để lâu cháo nguội mất ngon. 

             Bên trong vọng ra tiếng nói rất khẽ. 

             Chắc là dậy rồi, đang gọi điện. 

             Chu Vãn gõ nhẹ: "Lục Tây Kiêu, ăn sáng nhé?" 

             Không trả lời. 

             Nhưng tiếng nói đứt quãng kia vẫn tiếp tục. 

             Cô đợi một lát, thấy hơi bất thường, lại gõ: "Tôi vào nhé." 

             Nửa phút sau, Chu Vãn đẩy cửa bước vào. 

             Rèm cửa trong phòng kéo kín, không lọt một tia sáng. Do ánh sáng ngoài phòng hắt vào khi mở cửa, sợ làm phiền anh, Chu Vãn vội khép lại. 

             Phòng ngủ lại chìm vào bóng tối. 

             Chu Vãn mất khá lâu mới quen được bóng đen, nhìn rõ Lục Tây Kiêu trên giường. 

             Anh chưa dậy, nằm đó, chân mày nhíu chặt, mồ hôi to như hạt đậu rịn đầy trán, mặt tái nhợt, bàn tay siết chặt lấy chăn, gân xanh nổi lên, như lên cơn, nói mớ mê sảng. 

             Phòng ngủ rất yên. 

             Chu Vãn không dám phát ra tiếng, bị dáng vẻ này của Lục Tây Kiêu làm giật mình. 

             Mỏng manh. 

             Cô lại thấy sự mỏng manh ở trên người Lục Tây Kiêu. 

             Như một món đồ sứ tinh xảo đứng sát mép vực, chênh chao. 

             Chỉ cần gió khẽ thổi là rơi xuống vực, vỡ nát tan tành, từ đó đảo lộn. 

             Cô nghe rõ lời mê sảng của Lục Tây Kiêu - 

             "Mẹ, đừng." Giọng anh run rẩy: "Con xin mẹ… đừng nhảy…" 

             Đừng nhảy. 

             Tim Chu Vãn thắt lại. 

             Nhớ ra Tưởng Phàm từng nói với cô, mẹ Lục Tây Kiêu đã tự sát, nhảy lầu. 

             Hiểu rằng mình vừa lạc vào không gian riêng tư của Lục Tây Kiêu, cô luống cuống định rời đi, thì ngay giây sau Lục Tây Kiêu bỗng bật dậy, mồ hôi như tắm, thở dốc, lồng ngực phập phồng. 

             Chu Vãn nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, cảm giác mình đã đoán được kết cục của cơn mộng ấy. 

             Không biết Lục Tây Kiêu đã lặp đi lặp lại ác mộng đó bao nhiêu lần. 

             Có những cơn ác mộng, tỉnh dậy sẽ thấy may - may quá, chỉ là mơ. 

             Nhưng mỗi lần Lục Tây Kiêu tỉnh lại, anh đều phát hiện: đó không chỉ là mơ. 

             Đó là sự thật. 

             Địa ngục trong mơ chính là nơi hiện thực anh đang ở. 

             … 

             Lục Tây Kiêu phải mất tròn hai phút mới bình ổn hơi thở, ngẩng đầu, thấy Chu Vãn đang đứng ở cửa. 

             "Lục Tây Kiêu." 

             Giọng Chu Vãn rất khẽ, cố xoa dịu anh: "Người mất thì không thể trở lại. Mẹ cậu chắc cũng mong thấy cậu mỗi ngày đều vui vẻ, nhẹ nhõm. Dù giờ bà ở đâu, ít nhất bà vẫn luôn yêu cậu." 

             Lục Tây Kiêu bỗng bước xuống giường, lạnh lùng nhìn Chu Vãn, xa cách như nhìn người xa lạ. 

             "Chu Vãn, cậu chẳng biết cái quái gì mà dám nói mấy lời này trước mặt tôi. Đừng có mẹ nó nghĩ mình ghê gớm." 

             Ánh mắt anh đè nặng, như trút cả sức nặng xuống vai Chu Vãn. Giọng lạnh: "Cút." 

             Chu Vãn đứng chôn chân. 

             Mắt Lục Tây Kiêu đỏ ngầu, nghiến từng chữ: "Cút đi." 

             * 

             Tưởng Phàm nói không sai, chủ đề "mẹ" là cấm địa không thể đụng tới với Lục Tây Kiêu. 

             Chu Vãn kéo cái chân lại đau nhức trở về nhà, bà nội đang ngồi bên cửa sổ cắt hoa giấy dán cửa sổ. Nắng xiên qua, nửa mặt bàn ấm áp. 

             "Bà nội." 

             "Vãn Vãn về rồi à? Sáng sớm con đi đâu thế, bà dậy là thấy con không ở nhà." 

             Chu Vãn khựng lại, lúc này mới nhớ đêm qua không về mà cũng chẳng nhắn bà một tiếng. May là bà không nhận ra. 

             "Con có chút việc." Cô lấp lửng đánh trôi chuyện đó, nói: "Bà đừng cắt nữa, hại mắt lắm." 

             "Bà cắt chậm thôi. Còn hơn hai tháng nữa là đến Tết, đến lúc đó dán lên nhìn cũng rộn ràng vui mắt." 

             Chu Vãn mỉm cười, nhưng nụ cười tắt rất nhanh. 

             Cô thực sự mệt rã rời, cười chẳng nổi. 

             "Bà ơi, con vào phòng nằm một lát." 

             "Ừ, đi đi." 

             Chu Vãn về phòng, bôi lại thuốc mỡ, nằm xuống giường. 

             Đầu giường đặt con búp bê Peach, Chu Vãn ôm nó vào lòng, ngửa mặt nhìn trần nhà trong u uất. 

             * 

             Nửa tháng sau đó, Chu Vãn không gặp lại Lục Tây Kiêu. 

             Quách Tương Linh cũng không liên lạc với cô. 

             Mười lăm vạn còn lại, chỉ cần cô không gọi, Quách Tương Linh có lẽ sẽ chẳng bao giờ đưa, cũng chẳng gọi lại cho cô nữa. 

             Nhưng Chu Vãn cũng không định lấy. 

             Nghiệt duyên mẹ con giữa cô và Quách Tương Linh, có lẽ đến đây là hết. 

             Cô nghỉ làm thêm ở phòng chơi điện tử. Khi bàn giao công việc, cô kiểm tra số phiếu tích điểm còn trong thẻ game của Lục Tây Kiêu: đã có 120.000 tờ, chưa đổi. 

             Chân bị thương cũng khỏi rồi, Chu Vãn quay lại nếp sống trước đây: học hành tử tế, ngày nào cũng cố gắng. 

             Lớp bồi dưỡng cho cuộc thi vật lý ngày càng nặng, đề ngày càng khó, thường làm đến khuya, nhưng mỗi khi giải xong một bài lại có cảm giác thành công, cũng đáng. 

             Dần dần, trong trường học lại rộ lên một lời đồn. 

             Rằng cô bị Lục Tây Kiêu đá rồi. 

             Mọi người không tò mò, ai cũng hiểu ngày này sớm muộn gì cũng đến. 

             Dẫu Chu Vãn học giỏi, lại trong trẻo, xinh xắn, nhưng đụng phải Lục Tây Kiêu cũng chẳng được coi như bảo bối đâu. Chẳng qua là gương mặt trong trẻo kiểu mối tình đầu, tính tình trầm lặng lại không biết xã giao, sớm muộn cũng chán. 

             Cố Mộng sợ Chu Vãn buồn, mấy hôm nay trên lớp cứ hay quay đầu ngó cô. 

             Dù gì thì những bạn gái cũ của Lục Tây Kiêu lúc bị chia tay, có ai không khóc lóc ầm trời, mong hắn quay đầu? 

             "Vãn Vãn." 

             Sau Cố Mộng mới dám hỏi: "Cậu với Lục Tây Kiêu thật sự chia tay rồi à?" 

             "Bọn mình chưa từng ở bên nhau." Chu Vãn nói. 

             "Hả?" 

             Chu Vãn mỉm cười nhạt: "Tớ chẳng nói với cậu mấy lần rồi còn gì." 

             "Nhưng nhìn hai cậu rõ rành rành là đang yêu mà." Cố Mộng nói: "Tớ còn tưởng cậu chỉ ngại không chịu thừa nhận thôi." 

             Chu Vãn rủ mắt, giọng mang theo nét cười nhạt mà êm: "Không." 

             Cố Mộng càng bực: "Đồ tra nam!" 

             "…" 

             "Vừa mập mờ với cậu, lại không chịu xác định quan hệ, giờ hay rồi, đá phát đi luôn." Cố Mộng bênh cô: "Đẹp trai để làm gì, đồ tra nam đáng ghét!" 

             Chu Vãn mỉm cười, không nói gì. 

             Trong lòng cô rõ, cô chẳng có tư cách gì để trách Lục Tây Kiêu. 

             Lục Tây Kiêu như một hòn sỏi rơi vào mặt hồ phẳng lặng của cô, vũng nước chết cuối cùng cũng gợn lên. 

             Nhưng chỉ thế mà thôi. 

             Hòn sỏi rốt cuộc chìm xuống đáy, biến mất. 

             Cuộc sống của cô rồi cũng lại trở về một ao nước chết. 

             * 

             Trong quán bar đông nghịt người, khói thuốc mịt mù, tiếng nhạc dồn dập dội theo nhịp lồng ngực. Trên sàn nhảy người ta nhún nhảy, người sát người. 

             Lục Tây Kiêu ngồi ở góc uống rượu, bên cạnh là một nhóm bạn đang hét hò tán gẫu. 

             Ngón tay thon dài, có gân của chàng trai kẹp ly rượu, thứ chất lỏng màu hổ phách trôi lấp lánh dưới ánh đèn loang loáng. Sườn mặt anh hắt ra ánh lam nhạt, mập mờ mà sắc lạnh, như lưỡi dao rạch toạc bầu không khí lả lướt này. 

             Không nghi ngờ gì, Lục Tây Kiêu ở chốn này là tâm điểm. 

             Nhiều nữ sinh chú ý đến anh, ngứa ngáy muốn thử, cuối cùng có một người lấy hết dũng khí bước lại gần. 

             Lục Tây Kiêu ngồi sát phía trong, nữ sinh phải nghiêng người ghé sát, hỏi: "Anh ơi, anh có bạn gái chưa?" 

             Lục Tây Kiêu ngẩng mắt, hờ hững liếc cô một cái. 

             Bên cạnh có người bạn nghe đồn dạo này, biết điều đứng dậy: "Chưa đâu. Anh Kiêu nhà bọn tôi mới chia tay, giờ độc thân, có gặp được là do duyên đấy." 

             Vừa đứng lên, cậu ta vừa ra hiệu cho nữ sinh ngồi vào trong. 

             Nữ sinh liếc Lục Tây Kiêu, thấy anh không nhiệt tình cũng chẳng từ chối, ngập ngừng hai giây rồi đi vào ghế trong, ngồi cạnh anh. 

             Tính anh lạnh, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. 

             Lặng đi một lúc, nữ sinh chủ động ghé sát, hỏi: "Anh uống rượu gì vậy?" 

             Lục Tây Kiêu thở ra một làn khói, nhàn nhạt: "Gọi bừa thôi." 

             "Ngon không ạ?" 

             Lục Tây Kiêu cười khẽ như hiểu tường tận, tựa lưng vào ghế, cằm hơi hất lên, vẻ đủng đỉnh bất cần: "Thế em thử đi." 

             Mặt nữ sinh nóng bừng: "Được ạ?" 

             Lục Tây Kiêu không đáp. 

             Cô liền nhấc ly rượu đó, nhấp một ngụm. Khác hẳn loại rượu trái cây cô hay uống, ly này nặng vị và gắt, trôi xuống cổ là khiến người ta nhíu mày, rát cổ họng. 

             Đợi bình ổn lại, cô quay sang thì thấy Lục Tây Kiêu đang cúi đầu nhìn điện thoại. 

             Cô vô thức liếc màn hình. 

             Giao diện WeChat. 

             Đầu ngón tay anh lướt lên, vẻ thờ ơ, không biết là đang tìm ai hay chỉ rảnh rỗi. 

             Anh kéo xuống rất lâu, ngón tay hơi khựng lại, nữ sinh thấy một cái tên ghi chú - Chu Vãn. 

             Nghe như tên con gái. 

             "Đó là bạn gái cũ của anh à?" cô hỏi. 

             Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Bạn." 

             Nữ sinh cười mềm: "Anh cũng có bạn là nữ cơ à?" 

             Lục Tây Kiêu hút hết điếu thuốc, dí vào gạt tàn thuốc, rồi đứng dậy rót rượu sang một ly trống ở phía bên kia bàn, uống một ngụm, rồi mới đáp: "Không được sao?" 

             "Được thì được, chỉ là cảm giác tính anh lạnh, kiểu có bạn gái thì liên tục nhưng lười kết bạn với con gái." 

             Nhận xét này khá chuẩn. 

             Lục Tây Kiêu nhếch khóe môi. 

             Nữ sinh moi hết chuyện để bắt chuyện: "Anh với bạn kia cãi nhau à?" 

             Cô để ý khung chat mang tên "Chu Vãn" nằm rất dưới, chắc là lâu rồi không nói chuyện. 

             "Ừ." 

             "Lỗi của anh à?" 

             Lục Tây Kiêu cau mày, nửa phút sau mới nói: "Coi như vậy." 

             "Cô ấy xinh không?" 

             Nói về vẻ ngoài của Chu Vãn… 

             Lục Tây Kiêu chưa từng tự hỏi cô rốt cuộc có đẹp không. 

             Chỉ là khoảnh khắc này nhớ lại, anh nghĩ đến hôm đó từ công viên trò chơi trở về, cô nói chúc mừng sinh nhật, rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, rất nghiêm túc hỏi: hôm nay cậu có vui không. 

             Dưới ánh đèn đường vàng vọt, nụ cười trên mặt cô gái nhạt lắm, nhưng đôi mắt như tan chảy, hai lúm đồng tiền như đựng mật ong. Mái tóc dài qua vai mềm mại áp lên chiếc cổ trắng, ngoan ngoãn mà tinh tế, mong manh mà kiên cường. 

             Tinh tế như một bức tranh sơn dầu tông ấm. 

             Không nghi ngờ gì, Chu Vãn là người đẹp. 

             Lông mày Lục Tây Kiêu càng lúc càng chau. 

             Rồi nhớ đến dáng người cô: tay gầy, chân cũng gầy, gầy quá. 

             Anh thở ra một làn khói, nhạt giọng: "Thường." 

             "Thế anh thấy em thế nào?" nữ sinh bỗng cười hỏi. 

             Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô. 

             Trang điểm kỹ, đuôi mắt kẻ vểnh càng làm người ta thêm quyến rũ, môi đỏ, chiếc váy bó khoe vóc dáng. 

             Là kiểu nhìn phát đã thấy đẹp, cùng loại với mấy bạn gái trước đây của anh. 

             Nhưng lúc này, trong đầu anh toàn là hình bóng Chu Vãn. 

             Mềm mại, kiên cường, nghiêm túc, lại có chút rụt rè. 

             Anh nghiêng đầu, không đưa ra nhận xét nào, từ chối dứt khoát: "Xin lỗi." 

             Nữ sinh sững lại. 

             Lục Tây Kiêu đứng dậy đi ra ngoài. 

             Tưởng Phàm gọi với: "Đi đâu đấy?" 

eyJpdiI6IlhuamF5TUZ1bnVWcU9BUTF5SXlqbmc9PSIsInZhbHVlIjoidUx0Qkp1ako3eVl4MHFCWWxjZWY4UnpmUVpSRlZ1MTQ4WG1wcXRDOXhXcXpsVDVhY2E4VDkyQkFVS0xraFdNS2VzK1Z1OHgzcVwveW1PTnBCZnBSTkNGYkdla1A1M05FMFlqVmtLWTlSSTB1Nm0rTVJZRmdITTZwdk4rcHJCbWlWOHdmTTk0eWlpV3ZkeGJUTW0xMnNcL2RuMis1RUFmNERTcjhPWkxPZzU3QXc9IiwibWFjIjoiOWQ3MTAyOWUzZGEyZGEzYWZkY2NlMGI5OGY4ZDlhYjlhNDM3N2E2YjcwMjA2NmQyNmRmMjEwMDcxMjhkMjk1OCJ9
eyJpdiI6IjA1azRNV2srSUlrVUt5aFd0R1wveFwvQT09IiwidmFsdWUiOiJSSXhFWTMxZXAxUHdqcFwvRkI4TWU2TlNGa2hhZXJ6ZDZKQ0hRdllIRCt2V2l6WG1xRVJQZnQwNWlJVkdoUjdWbDZZU2xTa2txbzQyeVwvTWRBYTdUZEJcL2IxRjNzaXh4TjRJNkJsNW1rTE1Ba05PaFJVWHFESFZXNFluS0l2RkIyTUZ4OWc3SXR6Q2gzS0R3NHBENHMwYlljNG9mSUpMOEl2akJmRTZwVlBhYXVZdldNNEdwWXNwVHZHZFNPRzB2YllGOFEwVUd0OWZKUUsrbEJhMUJqK0ZBPT0iLCJtYWMiOiI3ODFhZTM3YzFhNGJjMjI3N2QxMzE0MTgyYmFjZDFjNDU4MTJlOTU1MWQxYzBhYTY2MzMyZDcxNGQ4NWY1NTYwIn0=

             Ngón tay Lục Tây Kiêu gõ nhẹ hai cái lên màn hình điện thoại, buông giọng hờ hững mà khó hiểu: "Có việc, mai còn phải đến trường."

Ads
';
Advertisement
x