Trong KTV ánh sáng lờ mờ, gạch lát bóng loáng hắt lại ánh đèn trần.
Chu Vãn theo sau Lục Tây Kiêu đi vào.
Lần đầu tới nơi kiểu này, cô cứ thấy đây là chốn ăn chơi trụy lạc, bèn chột dạ, nép sau lưng Lục Tây Kiêu, rụt rè đưa mắt nhìn quanh.
Biết nhóm kia kiểu gì cũng gọi toàn rượu, Lục Tây Kiêu kêu một ly nước trái cây dặn lát nữa mang vào.
Đến cửa phòng bao mà Tưởng Phàm nói, Lục Tây Kiêu ngoảnh lại nhìn cô: "Giờ quay đầu vẫn kịp."
Tiếng nhạc ầm ĩ xuyên qua cánh cửa, lấn át giọng anh.
Chu Vãn không nghe rõ: "Hả?"
Anh cúi xuống, ghé sát tai cô nhắc lại lần nữa.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, làn da mỏng nơi đó bỗng chốc ửng đỏ.
Chu Vãn chớp mắt: "Không sao."
Lục Tây Kiêu nhếch môi, đẩy cửa vào.
Thấy Chu Vãn, cả đám liền đứng dậy, hò hét bảo "chị dâu" ngồi giữa.
Chu Vãn vội xua tay, nói mình không biết hát, ngồi bên cạnh là được.
Anh để mặc cô chọn, cũng ngồi xuống bên cạnh.
Sau vụ ăn lần trước lỡ để Chu Vãn uống rượu, lần này chẳng ai dám ép nữa. Trong phòng mười mấy người, chỉ mình Chu Vãn ôm ly nước trái cây.
Lại thấy "chị dâu" ngoan ngoãn, rụt rè, ai nấy cũng dập hết thuốc, sợ lỡ thất lễ lại chọc Lục Tây Kiêu nổi đóa.
Anh tựa vào ghế sofa, một tay cầm ly rượu, một tay vòng qua vai Chu Vãn.
Anh nửa nghiêng vào người cô, cổ áo mở, lộ xương quai xanh gầy và trái cổ, tóc đen gọn gàng, hoàn toàn hòa vào bầu không khí nơi này.
Chu Vãn thực sự không quen mấy cử chỉ thân mật như vậy, cả sống lưng cứng đờ, ráng ngồi thẳng tắp.
Nhưng cô vẫn để mặc anh ôm, không né tránh.
Cô đoán với cái đầu nhạy bén của Lục Tây Kiêu, tất nhiên anh nhận ra cô không thoải mái, chỉ là anh thích thú khi thấy cô lúng túng thế thôi.
Giữa chừng có người bảo: "À đúng rồi chị dâu, nghe nói kỳ thi hàng tháng lần này chị vẫn đứng nhất hả?"
Những người khác thi nhau hùa theo.
"Chị dâu đỉnh quá trời, bái phục học thần."
"Chị dâu đúng là ốc đảo văn hóa ghé vào cái sa mạc văn hóa này để 'cải tạo' tụi mình rồi."
"Há há há vậy chị dâu với anh Lục ở cùng nhau chẳng phải dự án chống sa mạc hóa, trồng lại rừng à."
…
Lục Tây Kiêu cũng bật cười khẽ, nghiêng đầu hỏi: "Nhất à?"
"Ừm."
"Sao không thấy cậu nói."
Chu Vãn nuốt nước bọt, khẽ giọng: "Tôi thấy chẳng có gì đáng nói."
"Cô giáo Chu khiêm tốn ghê." Anh trêu.
Ba chữ "cô giáo Chu" qua giọng anh bỗng nghe thành ra bỡn cợt, lả lơi.
Chu Vãn không bắt lời.
Lát sau Lục Tây Kiêu uống thêm chút rượu, tán gẫu một lúc, không nấn ná nữa, kéo Chu Vãn đứng dậy: "Bọn tôi đi trước."
"Đi sớm vậy à."
Khóe môi anh khẽ nhếch: "Cô ấy là học sinh ngoan, phải về học."
Cả đám "ây dô", "ây dô" một tràng, mặt mày đầy ý trêu.
"Tụi tôi cũng rút đây, mấy bài chán chết chẳng hát nổi." Tưởng Phàm nói: "đi chỗ khác làm tăng hai."
Thế là cả nhóm kéo nhau ra khỏi phòng bao.
Ra ngoài bị gió lạnh tạt, Chu Vãn mới phát hiện chiếc khăn quàng ban nãy gỡ xuống bị bỏ quên trong phòng.
"Tôi quay vào lấy khăn." Cô nói.
Lục Tây Kiêu hỏi có chuyện gì.
"Khăn quàng tôi để quên."
"Để tôi." Nói xong, anh quay người đi vào trong.
Chu Vãn đứng ngoài cùng mấy cậu con trai đợi, cô còn ngại ngùng, mà mấy người kia thì chẳng ngại người lạ, chốc chốc lại hỏi vài câu chẳng ăn nhập.
Đúng lúc ấy, có người đi tới đối mặt, cười chào Tưởng Phàm: "Trùng hợp ghê, cũng ở đây à."
Tưởng Phàm đập tay: "Bọn tôi vừa tính đi."
"Anh Lục hôm nay lại không tới hả?"
"Tới rồi, vừa vào lại rồi, đang đợi cậu ấy."
Cậu kia trông cùng trang lứa, nhưng chắc không thuộc trường Trung học Dương Minh, Chu Vãn chưa từng gặp.
Thấy ánh mắt cô, cậu ta cũng nhìn sang, nhướng mày, cười với cô: "Ơ kìa, chỗ các cậu có gái đẹp mà không gọi tôi?"
Những người khác khựng lại, vừa định bảo đây là bạn gái của "anh Lục", không trêu vào được.
Nào ngờ cậu ta đã rất tự nhiên móc điện thoại ra, chẳng cho ai kịp ngăn: "Em gái, làm quen nhé, kết bạn đi."
Tưởng Phàm đưa tay định chặn, thì Lục Tây Kiêu đã cầm khăn quàng đi xuống.
Bạn gái nhà ai người nấy tự lo, Tưởng Phàm thầm thương hại ông anh trước mặt ba giây, rụt tay về, không xen vào nữa.
Cậu kia liếc thấy Lục Tây Kiêu, hồ hởi chào.
Anh lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, ánh mắt dừng lại ở chiếc điện thoại cậu ta gần như dí sát vào mặt Chu Vãn.
Cậu ta lại quay sang cười với Chu Vãn: "Đừng có khó thế, làm quen chút đi."
Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu.
Anh không biểu cảm, đứng đó, tay đút túi, cằm hơi hất, ánh mắt điềm nhiên.
Chu Vãn nghĩ nghĩ, có vẻ người này quen biết Lục Tây Kiêu, chắc là bạn của anh.
Vậy… ít nhất đừng làm bạn của anh khó xử.
Chu Vãn giơ tay, cầm lấy điện thoại của cậu ta, nhập số mình.
Cả đám im bặt, nín thở.
Ai nấy đều thầm cảm thán, chị dâu đúng là chị dâu, không phải người thường.
Lục Tây Kiêu chau mày, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh, hàm nghiến nhẹ, quai hàm gồng lên, toát ra vẻ lạnh tanh.
Anh không nói gì, đi thẳng qua đám đông.
Chu Vãn sững lại, nhìn theo lưng anh.
"Lục Tây Kiêu."
Anh không để ý.
Số điện thoại còn chưa nhập xong, cô vội nhét trả máy vào tay cậu kia, lao đi đuổi theo: "Lục Tây Kiêu!"
*
Cậu con trai chết lặng.
Cậu ngơ ngác, chẳng hiểu đầu đuôi.
Tưởng Phàm vỗ vai cậu, than: "Anh em, cậu làm bia đỡ đạn rồi."
"Hả?"
"Cô em cậu vừa tán tỉnh ấy, là chị dâu cậu đấy."
"..."
Đầu óc cậu ta trắng xóa, rất lâu sau không nhịn được văng tục: "Đệt? Thế sao cậu không nói?"
"Cậu cho tôi cơ hội nói à?"
"Thế lúc tôi xin số, anh Lục cũng không ngăn, cứ nhìn bạn gái mình cho tôi số? Không đúng, chị dâu còn cho số ngay trước mặt anh ấy, cô ấy chơi tôi? Bụng dạ sâu xa thế? Lạt mềm buộc chặt, cố tình chọc anh Lục ghen à?"
Tưởng Phàm thụi cho cậu một cú: "Người ta không có mấy ý nghĩ bẩn thỉu như cậu."
"Không đúng mà." Cậu dần hiểu ra: "Dù là bạn gái anh Lục thì sao, anh ấy đâu nhỏ nhen vậy, tôi chỉ buông vài câu làm quen, có làm gì thật đâu."
"Không biết cậu có để ý không." Tưởng Phàm nói: "So với mấy cô trước kia, vị thế của hai người họ đảo ngược rồi."
"..."
Đúng thế, trước đây toàn là Lục Tây Kiêu bị người ta tán tỉnh, mấy cô kia mới ghen mới giận.
Còn khi các cô bị tán tỉnh, Lục Tây Kiêu vốn chẳng có phản ứng gì.
Cậu trai chợt vỡ lẽ, khẽ hỏi: "Vậy là, tôi tiêu rồi?"
Tưởng Phàm liếc cậu: "Cậu tiêu rồi."
"..."
"Trừ khi-"
"Trừ khi gì?"
"Trừ khi chị dâu nhà mình dỗ A Kiêu vui lên, may ra còn để cậu toàn mạng."
"..."
Mắt cậu tối sầm: "Với cái tính trời đánh đó? Ai dỗ nổi?"
Tưởng Phàm cười hả hê: "Thế nên tôi khuyên cậu đặt trước cái giường bệnh."
*
Chu Vãn đuổi một đoạn khá xa mới kịp Lục Tây Kiêu.
Cô túm tay áo anh, thở hồng hộc, lưng thẳng chẳng nổi, thở không ra hơi: "Lục Tây Kiêu, cậu đừng đi nhanh thế."
Anh nhìn xuống cô từ trên cao: "Chu Vãn, cậu cũng bản lĩnh ghê, dám ve vãn ngay trước mặt tôi."
Ve vãn.
Một tội danh to đùng.
Chu Vãn chỉ thấy một cái nồi oan trời giáng úp thẳng lên đầu mình.
"Tôi không có." Cô gắng bình tĩnh hơi thở, muốn giải thích: "Tôi chỉ nghĩ cậu ấy là bạn của cậu, không muốn để cậu ấy mất mặt trước bao người."
Lục Tây Kiêu lười nghe, quay lưng bước đi.
Chu Vãn mệt muốn lả vẫn cố đuổi theo.
"Lục Tây Kiêu." Cô hạ giọng mềm mỏng: "Tôi không biết cậu sẽ giận, sau này tôi không thế nữa."
Lục Tây Kiêu bỗng khựng lại, Chu Vãn suýt đâm vào lưng anh, vội lùi hai bước.
"Lại đây." Anh cau mày nhìn cô lùi lại.
Chu Vãn vội bước tới, đứng cạnh anh.
Anh tiếp tục đi, nhưng cuối cùng cũng chịu chậm lại.
Cả người anh vẫn phủ khí lạnh, Chu Vãn lặng lẽ sánh bước, thấy mình cũng tủi, không nhịn được lầm bầm rất khẽ: "Gần vua như gần cọp."
Cô nói nhỏ xíu, như tiếng rù rì, không ngờ anh nghe thấy.
"Mắng tôi hả?" Lục Tây Kiêu hỏi.
Chu Vãn lập tức ngậm miệng, làm như không biết gì, lắc đầu.
"Tôi nghe rồi."
Chu Vãn cúi đầu: "Xin lỗi."
Anh khẽ cười lạnh: "Lại giả vờ ngoan."
"..."
Hai người bắt taxi về nhà.
Đến cổng khu dân cư, Chu Vãn khẽ hỏi: "Lục Tây Kiêu, cậu còn giận không?"
"Ừ."
"..."
Thật ra Chu Vãn khá biết dỗ đứa trẻ, nhưng cô thật sự không biết dỗ Lục Tây Kiêu thế nào, đành lí nhí xin lỗi: "Xin lỗi."
"Xin lỗi là xong à?" Anh nhướn mày: "Cậu cắm sừng tôi mà chỉ một câu xin lỗi?"
Tội danh càng lúc càng quá quắt, Chu Vãn nghe mà mắt cũng trừng to.
"Tôi okhông có." Cô đính chính, lại giải thích: "Tôi thật sự không biết yêu đương thế nào, cứ tưởng gặp tình huống đó thì nên cho cậu ta số."
"Còn phải để tôi dạy cậu yêu à?" Anh vặn lại.
Chu Vãn im lặng.
"Được." Lục Tây Kiêu gật đầu, hào phóng "ra tay": "Tôi dạy cậu."
"Dạy gì cơ?"
"Khi bạn trai đang giận, nói xin lỗi chẳng mấy tác dụng, làm cái gì thực tế mới hiệu quả."
Chu Vãn dùng đôi mắt trong veo nhìn anh, hỏi: "Thực tế là gì?"
Anh nhìn cô một lát, rồi bật cười, cúi xuống ghé sát.
Vừa nãy anh có uống chút rượu, hơi thở ấm nồng mùi cồn, toát ra cảm giác áp đảo, phủ trùm lấy cô.
Chu Vãn theo bản năng thấy không an toàn, hơi ngửa người ra sau, nhưng chân như bị đóng đinh, không nhấc nổi, đôi mắt vô thức mở to, đôi mắt nai tơ trừng anh ngơ ngác.
Lục Tây Kiêu bèn cúi thêm, nâng tay kẹp nhẹ cằm cô, khẽ hất lên, thảnh thơi quan sát nét mặt cô.
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ tha cho cậu."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất