Càng sát cuối năm, cả thành phố Bình Xuyên càng ngập tràn không khí Tết.
Cùng với không khí Tết rộn ràng ấy là kết quả thi cuối kỳ.
Tám giờ sáng, lớp trưởng Khương Ngạn ném vào nhóm lớp một "quả bom" - bảng xếp hạng điểm thi cuối kỳ toàn trường.
Chu Vãn bấm vào xem.
Hạng nhất, Khương Ngạn, 704 điểm.
Hạng nhì, Chu Vãn, 702 điểm.
Lại vẫn là hai người duy nhất toàn trường vượt mốc 700.
Chu Vãn lướt xuống, xem kỹ từng dòng. Bỗng ngón tay khựng lại, ánh mắt dừng ở một hàng, khóe môi mím rồi cong lên cười.
Hạng 380, Lục Tây Kiêu.
Khối 11 ban tự nhiên có 500 người, cậu ấy đã tăng hơn trăm hạng.
Chu Vãn lập tức chụp màn hình phần điểm đó, gửi cho Lục Tây Kiêu.
Mãi đến chiều anh mới trả lời, một tin nhắn thoại.
Giọng anh còn khàn, chắc vừa tỉnh ngủ, mang ý cười: "Cô Chu dạy tốt."
Từ ngày đầu kỳ nghỉ đông đến sát năm mới, Chu Vãn gần như ngày nào cũng ngâm mình trong thư viện. Làm vèo cái hết bài tập nghỉ đông, cô lại vùi đầu chuẩn bị cho cuộc thi vật lý đang đến rất gần. Khương Ngạn thỉnh thoảng cũng đến thư viện, hai người học cùng nhau.
Còn Lục Tây Kiêu rảnh rỗi thì chiều muộn đứng chờ cô ngoài thư viện, xong cùng đi ăn tối.
Vì thế, Khương Ngạn và Lục Tây Kiêu đã chạm mặt mấy lần; Khương Ngạn tuy không ưa nhưng cũng chẳng có tư cách nói gì Chu Vãn, còn Lục Tây Kiêu thì hoàn toàn phớt lờ Khương Ngạn.
Đêm giao thừa.
Bà nội dậy sớm đi chợ, mua mấy tờ giấy hoa dán cửa sổ và chữ Phúc đỏ.
Hôm nay Chu Vãn không đến thư viện, ở nhà cùng bà quét dọn, dán giấy hoa lên cửa sổ, treo chữ Phúc. Căn nhà sáng bừng, đỏ rực, tràn đầy sinh khí.
Tối cả nhà ăn lẩu.
Ngoài cửa sổ là hàng xóm trong khu dân cư dắt đứa trẻ đốt pháo, bắn pháo hoa, náo nhiệt vô cùng. Bầu trời liên tục bừng sáng bởi muôn sắc pháo hoa, hắt qua cửa sổ lên gương mặt mỗi người.
Bà nội hôm nay vui, hiếm hoi uống chút rượu nếp ấm.
Chu Vãn cụng ly với bà, cười nói: "Bà nội, chúc bà năm mới mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi."
Bà nội cười đáp: "Bà chỉ mong Vãn Vãn nhà mình khỏe mạnh vui vẻ. Dạo này con vất vả chuẩn bị thi, bà cũng chúc Vãn Vãn thi đạt kết quả tốt."
"Chắc chắn được mà." Chu Vãn chống cằm, mắt cười long lanh. "Bà nội, bà chưa từng đến thành phố B phải không?"
"Bà lấy đâu ra cơ hội mà đi chứ."
"Nếu con đoạt giải nhất cuộc thi, sẽ được tuyển thẳng vào một trường đại học ở thành phố B. Lúc đó con đưa bà bay đến đó." Chu Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nghe nói thành phố ấy rất lớn, đâu đâu cũng toàn người, đâu đâu cũng là nhà cao tầng."
"Được, bà sẽ chờ Vãn Vãn đưa bà đi."
Ăn tối xong, bà nội lại xem ti vi một lúc. Uống rượu nếp ấm vào dễ buồn ngủ, không bao lâu bà chịu không nổi, về phòng ngủ, không thức đón giao thừa.
Chu Vãn cũng trở về phòng.
Cô không bật đèn, ánh pháo hoa đã đủ sáng.
Cô cứ thế lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Ngoài kia náo nhiệt, như thể họ đang ở hai thế giới khác nhau.
Một lúc sau, Chu Vãn lấy điện thoại.
[Chu Vãn: Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới.]
[6: Chúc mừng năm mới.]
[Chu Vãn: Cậu đang làm gì?]
[6: Chẳng làm gì.]
Chu Vãn ngập ngừng: [Cậu không về nhà à?]
Trước đó cô đã hỏi Lục Tây Kiêu định làm gì đêm giao thừa.
Anh nói hằng năm mọi người đều về nhà cũ quây quần bên ông lão Lục để đón Tết.
[6: Đi rồi.]
[6: Cãi nhau với ba tôi.]
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất