Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới.] 

 

Đăng. 

 

Trận tuyết này là bí mật của riêng hai người họ. 

 

Còn bài đăng ấy, là bí mật của riêng cô. 

 

 

Ở thành phố phía Bắc, hơn bảy giờ sáng trời vẫn u ám. 

 

Nhiệt độ rất thấp, đến hơi thở cũng lạnh. 

 

Chu Vãn tỉnh dậy, gọi cho bà nội một cuộc. 

 

Sợ bà lo, cô không nói mình đang ở thành phố K, chỉ bảo có việc ra ngoài một chuyến. 

 

Cô vốn nghe lời, bà nội cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn đừng để lạnh. 

 

Cúp máy, Chu Vãn tựa lưng vào đầu giường. 

 

Phòng bên im lìm, chắc Lục Tây Kiêu còn chưa dậy. 

 

Đến chừng mười giờ, phòng bên mới có động tĩnh. 

 

Chu Vãn cũng trở dậy theo, đánh răng rửa mặt, thay đồ. Rất nhanh, chuông cửa reo. 

 

Qua mắt mèo, cô thấy Lục Tây Kiêu. Mở cửa, cô cười: "Chào buổi sáng." 

 

"Dậy được một lúc rồi à?" Lục Tây Kiêu nhướng mày, mắt còn díp lại. "Tâm trạng vui phết." 

 

Chu Vãn nhìn quầng xanh dưới mắt anh: "Anh ngủ không ngon à?" 

 

"Gần nhà ga quá, ồn bên đó làm anh không ngủ nổi." 

 

"Vậy anh ngủ thêm chút nữa không?" 

 

"Thôi." Lục Tây Kiêu xoa đầu cô. "Anh hứa đưa em đi chơi tuyết mà." 

 

 

Gần đây có một khu trượt tuyết trên núi. 

 

Lục Tây Kiêu làm thủ tục trả phòng, đưa Chu Vãn tới khu trượt tuyết, thuê hai bộ đồ trượt tuyết, kính bảo hộ và ván trượt. 

 

Ngày đầu năm mới, trên sân trượt có rất nhiều người: nhóm thanh niên đi cùng nhau, cũng có bố mẹ dắt đứa trẻ tới chơi. 

 

"Anh biết trượt tuyết không?" Chu Vãn hỏi. 

 

"Biết chút ít." 

 

Hồi nhỏ, Thẩm Lam từng đưa anh lên phía Bắc trượt tuyết. Về sau thấy anh thích, mỗi dịp năm mới cô ấy lại đưa anh đến. 

 

Sau khi Thẩm Lam qua đời, Lục Tây Kiêu không còn tới nữa. 

 

Nhưng anh vốn có năng khiếu thể thao, chẳng mấy chốc lại quen tay. 

 

Chỉ khổ cho Chu Vãn, vừa vào sân đã ngã mấy bận. 

 

May có bộ đồ dày bảo vệ nên không đau. Lục Tây Kiêu đứng bên nhìn cô cười, đỡ cô dậy, rồi lại nhìn cô ngã. 

 

Nhìn sang các cặp đôi khác, con trai sợ bạn gái ngã nên nắm tay trượt. 

 

Có ai như anh đâu. 

 

Đến cuối cùng, Chu Vãn tức quá, ngồi phịch xuống, vốc một nắm tuyết ném anh. 

 

Tuyết rơi lả tả lên tóc và vai Lục Tây Kiêu. Anh không bực, còn cười khoái trá hơn, dáng vẻ hả hê, xấu xa hết mức. 

 

"Muốn anh dạy à?" Giọng anh lười nhác. "Em hôn anh một cái, anh dạy em trượt." 

 

Chu Vãn liếc đi nơi khác, lầm bầm: "Không chịu." 

 

Cô tự mình gắng gượng đứng dậy, chưa trượt nổi mấy mét lại ngã. 

 

Lục Tây Kiêu thì lướt gọn tới bên cô, phanh lại. Anh mặc đồ tuyết, đeo kính trượt, trông rất đẹp; tuyết trắng phản chiếu ánh nắng, da anh càng trắng hơn. 

 

Anh khụy xuống, ghé gần Chu Vãn: "Không đau à?" 

 

"Không." 

 

Anh nhướng mày, hiếm khi chịu xuống nước: "Thôi được, đừng ngã nữa. Cho anh hôn một cái là anh dạy." 

 

Anh đã nhượng bộ, đổi điều kiện từ chủ động sang bị động. 

 

Lục Tây Kiêu nghiêng người áp lại, Chu Vãn chống tay ra sau ngửa người lùi tránh. Anh liền trượt theo, ngã oạch xuống tuyết. 

 

Chu Vãn cong mắt cười. 

 

"Em đấy." Lục Tây Kiêu véo má cô một cái. "Gan càng lúc càng to." 

 

Anh cũng chẳng vội đứng dậy, vòng tay ôm eo kéo cô sát lại, cúi đầu cắn môi cô. 

 

Hơi mạnh tay. Chu Vãn đau, giơ tay đấm lên cánh tay anh. Anh bật cười: "Sao lại đánh người ta." 

 

"Anh cắn em trước." 

 

"Đau à?" Lục Tây Kiêu chạm vào môi dưới cô. "Để anh xem." 

 

Nói rồi lại định hôn, Chu Vãn đẩy mạnh anh ra. Người xung quanh đông quá, cô đâu dày mặt như Lục Tây Kiêu mà làm ngơ ánh nhìn thiên hạ được. 

 

"Anh nói chỉ một cái thôi mà." Chu Vãn lí nhí trách. 

 

Lục Tây Kiêu vốn không phải kiểu người dễ bốc đồng chuyện này, cũng chẳng mặn mà. Không hiểu sao tới lượt Chu Vãn thì lại không kìm được. 

eyJpdiI6IlVUeUtMcktlWHF4U0doTUtKUEtzcFE9PSIsInZhbHVlIjoiYWxUOXNcL0NXOElXY21MNGRaZzZjYTFlRzd1ZkdJc0FXM09OUmliS1NmNGwzd1hPTEI5RGw0dlFnWnl2VXJtRFYiLCJtYWMiOiIyNzRhZDZjMGZmODc0NGUwMDlhMjY2ZTc3OWRmZTFhMzkwMDE3YjY1YzBmNGUwM2ExMjVkYTI5MzZhMTc5YmJjIn0=
eyJpdiI6IkNLNytLT2NmSXYzNkNmTnVUNTNUYUE9PSIsInZhbHVlIjoiOWtSOUZmbVd5N2oyUGJGcDZDK1ZiQTI3K041S1cweHNPcDFtZ1hcL3dMc2RNWEIwZXRFTkFhNHhxV28xOGYwUWp0SDBsWGthTEwzUHN1djJxTnVLbmFPYkJSWFZMYUdmMXc0NnVvSlRcLzBHZ0JBbDhWWnNLM2tPSWtrQUtaQTlPWFl3NEJEamRYVUJCaG44azJIWGJYRExjRU93VlM2UDNLRjVNaEhjRWdSbEczVjQ0eXA1NWZBUjlleVZcLzU4b1A0NGtwbklweGtDdTBuWVwvXC91b2hhYnhVTit0bk1PdG9hWXdEbVl5MkRhTGFFNmpWak1MbXJERkpJb1p5REwxMEl3MWk5ZnRQTjhOeEw3TUpWMSswSlhhM0lBZEdBVmlUQ0thYjUzdHhMXC81WU9SbDVCcU5ybjBtTm9OT0M1aXN6bTRYbUhPaUxyQXZ1XC90ZjRPbDlwSUNLaE1POWtCN3NtcVU2SXFsWndkK0hcL2M9IiwibWFjIjoiNmRmNmRkNDE4Y2MyMjc4ZmY4ZTBmMWE4OGQzMzAyZTc4NWIzYjdhZWJiMGM5OGY2MmM0NmU2ODhjNjAxMGM0YSJ9

Chu Vãn tuy không có năng khiếu thể thao, nhưng bù lại học nhanh. Chẳng mấy chốc cô bắt chước cũng tạm trượt được một đoạn.

Ads
';
Advertisement
x