"Không lạnh." Anh cầm lấy cặp của cô. "Muốn ăn gì?"
Chu Vãn nghĩ một chút: "Đồ nướng."
Ăn nướng ấm người.
Hai người tìm một quán nướng. Vừa ăn xong, Tưởng Phàm gọi rủ anh tối đi đánh bài.
Dạo này Lục Tây Kiêu ít tham gia mấy cuộc vui của bọn họ; toàn nhậu nhẹt, hát hò, anh chẳng hứng thú, nên mỗi lần tụ họp kiểu này Tưởng Phàm cũng ít gọi.
Chưa kịp để Lục Tây Kiêu từ chối, Tưởng Phàm đã buông một câu: "Ba thiếu một, chờ mày đấy nhé," rồi cúp cái rụp.
Lục Tây Kiêu nhếch môi, đặt điện thoại xuống.
Chu Vãn hỏi: "Đi không?"
"Em có muốn đi không?" Anh nói. "Em không muốn thì khỏi."
"Em đi được mà."
Thực ra Chu Vãn không muốn anh cắt đứt với đám bạn mãi. Tuy nhiều người chỉ là bạn nhậu, nhưng thỉnh thoảng tụ tập cũng vui, ít ra thêm rôm rả.
"Em đi cùng anh nhé." Chu Vãn nói.
*
Lục Tây Kiêu theo địa chỉ Tưởng Phàm gửi, lên lầu.
Vừa đẩy cửa phòng riêng, mọi người đã ầm ĩ than dạo này mời anh một chuyến càng lúc càng khó. Thấy sau lưng có Chu Vãn thì lại trêu: yêu đương gì mà dính như sam.
Lục Tây Kiêu lười đôi co, cười khẩy, đi tới ngồi xuống.
Anh không hay chơi bài, trước đây lúc rảnh mới chơi vài lần.
Nhưng lúc xào bài lại khá điệu nghệ; những ngón tay thon dài làm mấy động tác trôi chảy trông càng bảnh.
Xếp bài xong, anh nghiêng đầu hỏi: "Em biết chơi không?"
"Biết luật." Hồi nhỏ Chu Vãn xem Quách Tương Linh đánh bài, đánh mạt chược, bất giác cũng học được.
"Vậy em chơi thử?"
Chu Vãn vội xua tay: "Em chưa từng đánh."
Mọi người đùa: "Chị dâu chơi đi, dù sao anh Lục nhiều tiền! Thua tính vào anh ấy hết, cho bọn này kiếm tí tiền lì xì."
"Tiền lì xì thì được." Lục Tây Kiêu ngậm điếu thuốc, giọng khàn cười lười nhác: "Gọi một tiếng 'bố' là xong."
Cả đám chửi đổng cười ầm.
Đến lượt ra bài, anh quăng một đôi, lại ghé thấp giọng hỏi Chu Vãn: "Thua tính cho anh, có muốn thử không?"
"Để em xem đã: " Chu Vãn khẽ nói. "Chắc em quên gần hết cách đánh rồi."
Cô ngoan ngoãn ngồi sau lưng Lục Tây Kiêu xem anh đánh.
Bàn bên cạnh bày đầy trái cây: dâu tây, việt quất, dưa lưới... Chu Vãn bèn nhón ăn từng miếng nhỏ.
Bất chợt, Lục Tây Kiêu nghiêng mặt, hé miệng.
Chu Vãn khựng lại, bứt cuống lá dâu, đưa vào miệng anh.
Đám con trai "ôi dào" một tiếng, cau mày nhăn nhó: "Thôi đủ rồi nha, Tết nhất còn phát cơm chó."
Chu Vãn cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Lục Tây Kiêu mặt dày cười theo, lại liếc cô một cái rồi quát đùa: "Đủ rồi đấy. Đứa nào chọc cô ấy bực, quỳ mà lết ra ngoài cho tôi."
Chu Vãn: "..."
Nói cứ như cô nóng tính lắm vậy.
Rõ ràng người hay nổi nóng là anh cơ mà.
Mà câu ấy lại thân mật, cưng chiều đến lạ.
Dù ai cũng biết Chu Vãn không tầm thường, là người ở bên Lục Tây Kiêu lâu nhất trong số các bạn gái trước đây, nhưng nghe anh nói vậy vẫn phải sững người.
Thật chẳng giống Lục Tây Kiêu ngày trước.
Thế là càng phải nhìn Chu Vãn bằng con mắt khác.
Nhìn cô gái giờ ngoan ngoãn nghe lời thế này, đúng là có bản lĩnh, trị được Lục Tây Kiêu ngoan như mèo.
Hết một ván, thắng thua ngang ngửa, Lục Tây Kiêu nhỉnh hơn chút.
Anh đứng dậy, kéo Chu Vãn ngồi vào: "Cứ chơi đi, đừng sợ thua."
"Vậy em cố gắng để anh bớt lỗ." Chu Vãn khẽ nói.
Tay Chu Vãn nhỏ, cầm bài còn hơi lỏng, sắp bài cũng chậm. Mọi người không vội, đợi cô sắp xong; nhưng đến khi vào cuộc thì dần thấy có gì sai sai.
Cô ra bài rất gọn, đã tính sẵn sẽ đánh gì, thậm chí còn dự đoán được họ sẽ ra gì, không chậm chút nào.
Lục Tây Kiêu đứng bên nhìn, hơi nhướng mày.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất