Lục Tây Kiêu nhìn hắn, không nói. 

 

 

Lạc Hà cười gần như phát điên: "Thứ có thể khiến mày nể trọng, sao? Là vì cô ta giỏi trên giường à? Vậy càng hay, lần sau tao cũng thử xem." 

 

Vừa dứt lời, Lục Tây Kiêu bùng nổ giận dữ, lao tới, giáng liên tiếp những cú đấm vào mặt Lạc Hà. 

 

Đáy mắt anh đen kịt, chẳng màng hậu quả gì nữa. Lạc Hà bị đánh đến máu bắn tung tóe. 

 

Thấy đánh nữa e có án mạng, Tưởng Phàm lao tới ôm ngang eo Lục Tây Kiêu, dốc hết sức mới kéo được anh ra. 

 

"Lạc Hà." Lục Tây Kiêu lạnh giọng trong cơn thịnh nộ: "Mày dám đụng đến cô ấy, tao chắc chắn giết mày." 

 

Trước đó bọn họ đang uống rượu ở quán bar. 

 

Lục Tây Kiêu đã lâu không tham gia mấy chuyện này. Tưởng Phàm cũng lấy làm lạ sao anh lại đến, chỉ nhận ra tâm trạng anh không tốt. 

 

Bèn đoán có lẽ đang cãi nhau. 

 

Xui xẻo, Lạc Hà lại ngồi ngay bàn bên cạnh. 

 

Vài thằng con trai tán nhảm vô liêm sỉ, cuối cùng lại lôi Chu Vãn vào, lời lẽ thốt ra nghe đến ai cũng thấy bẩn tai. 

 

Lục Tây Kiêu vớ ngay chai rượu xông tới. 

 

Chẳng chào hỏi một câu, giơ tay đập vỡ chai rượu lên đầu Lạc Hà, rồi túm cổ kéo thẳng hắn ra khỏi quán bar. 

 

…… 

 

Màn náo loạn kết thúc. 

 

Tưởng Phàm rút điếu thuốc đưa cho Lục Tây Kiêu: "Chu Vãn đâu?" 

 

Lục Tây Kiêu cười lạnh một tiếng: "Không biết." 

 

"……" 

 

Quả nhiên là cãi nhau. 

 

Một bên cãi nhau, một bên còn vì cô mà liều mạng. 

 

Lục Tây Kiêu nhìn cánh tay của một cậu bạn khác, máu đang nhỏ dọc theo đầu ngón tay: "Sao thế?" 

 

Cậu trai kia chửi thề phun một ngụm nước bọt: "Thằng ngồi cạnh Lạc Hà chơi bẩn, rạch một đường bằng dao, không nghiêm trọng." 

 

Trên người Lục Tây Kiêu cũng đầy thương tích lớn nhỏ. Dù không chảy máu, nhưng cởi áo ra chắc chắn là vết bầm một mảng, nhìn thôi đã không nỡ. 

 

Bản thân anh thì chẳng bận tâm, nhưng bạn bè dẫu sao cũng vì anh mà bị thương. 

 

"Đến bệnh viện xem đi." Lục Tây Kiêu ngậm thuốc đứng dậy: "Vết này không nhẹ đâu." 

 

Lên xe taxi, tài xế thấy bộ dạng bọn họ thì sững người: nhìn phát biết là đám vừa đánh lộn xong, áo quần dính vết máu. Ban đầu định từ chối, Lục Tây Kiêu rút ví, im lặng rút ra hơn chục tờ tiền mặt đưa qua. 

 

Tài xế bĩu môi: "Lên đi, đến đâu?" 

 

"Bệnh viện." 

 

Lục Tây Kiêu ngồi ghế phụ, hạ kính xe, gió rít làm rối tóc anh, vệt máu trên mặt kéo thành một đường dài, khô quánh. 

 

Đầu óc anh hơi rối loạn. 

 

Những luồng suy nghĩ như cuộn chỉ rối, gỡ đi gỡ lại, rốt cuộc cũng chỉ gỡ ra được mỗi Chu Vãn. 

 

Những thứ trước đây anh từng không nghĩ tới, không để tâm, một khi bị vạch trần, đặt lên bàn, thì không thể nào làm ngơ nữa. 

 

Anh hờ hững nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định. 

 

Một lúc sau, anh bực bội rút điện thoại ra, gọi cho Chu Vãn. 

 

Rất nhanh, Chu Vãn bắt máy: "Lục Tây Kiêu." 

 

Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại kỳ diệu xoa dịu phần nào bực dọc chạm vào tim anh. 

 

"Ừ." Anh rủ mắt, giọng nhạt: "Đang làm gì?" 

 

Bà nội vừa khám xong, các chỉ số không có vấn đề gì lớn, chỉ là dạo này gần như không ăn uống được mấy nên cơ thể hơi suy, cần tiêm một mũi tiêm dinh dưỡng. 

 

Chu Vãn đứng ở quầy lấy thuốc, đã khám xong cả rồi. Cô cũng không muốn khiến Lục Tây Kiêu lo lắng vô ích, bèn mỉm cười nói: "Không có gì. Anh đang ở ngoài à?" 

 

Đúng lúc taxi dừng trước cổng bệnh viện, tài xế nói: "Đến rồi." 

 

Lục Tây Kiêu xuống xe, đóng cửa: "Ừ." 

 

Xung quanh hơi ồn, Chu Vãn nghĩ chắc anh đang đi chơi với bạn. 

 

"Vậy anh cứ chơi đi nhé." Chu Vãn nói: "Đừng uống nhiều quá nhé." 

 

Lục Tây Kiêu mặt lạnh, khẽ nhếch khóe môi: "Biết rồi." 

 

Cúp máy, Tưởng Phàm cười vỗ vai Lục Tây Kiêu: "Sao đấy, cậu cãi nhau với Chu Vãn à?" 

 

"Không." 

 

Thật sự không tính là cãi nhau. 

 

Với tính cách của Chu Vãn, ai mà cãi nổi cô. 

eyJpdiI6InpKaTA4TVg3dmF6Q3p2TVVCT2pzOWc9PSIsInZhbHVlIjoiU3Y5R3p4VXhRZGM5T3VuRkNVUDB6dDlTVG1JNzFtQUNoSFFHdk8zVWpFT2t0RU9FdXVOdzhXMnpcL1UzZ2k2alAiLCJtYWMiOiJmZDkyYjkyMTVhYzM0ZTM5OTNhYjhjYjViODhlYmRjYzY4NzdlYTI2ZWI4ODJiZDBlYTQyMDllYjFhM2Y2ZDMzIn0=
eyJpdiI6Ind6RmRUbHRGM3NncGJqK3VidkZDUFE9PSIsInZhbHVlIjoiZnAzakMxY01YQnFDYVhDSzVPejhjSWRBUXZZQ29aOHU4RnJGVzN3NW5RSnVHa1Npb0xMY2U4c21vckxCOGhUSHl0Mzl0WkM2dDRiSlVVR29vMVZqWlgwOFcxdkN2dmVKdTlkck5VU0Zlc0xDMEdJREVTK0FkNEVIUUl2YUpvK2thOHdIMUlBMFF3M052d1g3WWJhOXhpbVphbDZrTW9rQ1pBOXZ2OFlEYTc2REZsdjErdzNqaXE0ZHBIZHVnRTBjdzR2Qlh6MlF3M2FFc1I0bFwvY2ZiTUhZTHduSVNcL2ZGdG9qS2FqSFlIZ0IxaTBGTjM2RE83bTQwdE9IRGpWNjNTTzI5T0ZMM1lPZmgyMmZxMUR1Z3lLeW9La3ZUWDJRdlYxVUxxclU0aUZBYTNUV0pqSHI1bUdPZ3A3ZnRQemcyOGFtdUU2akx5SXRqUDRWYk45NE43UGc9PSIsIm1hYyI6Ijg0MzNlYjM4MDUzYmRiOGMyYmZiNjI2OWNkZmNhZDZkMGFkYjM2YjA1ZDRlNzRkZTUyMmZjYzAyYmU0NGNiNjYifQ==

Ads
';
Advertisement
x