Chàng trai rũ thấp mi mắt, đáy mắt là sự lạnh nhạt và bực bội của nỗi thất vọng đến tận cùng.
Người như Lục Tây Kiêu, dễ dàng chiếm được lòng người.
Mà người từng được anh dịu dàng đối đãi, đến khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh, sao mà không tủi thân cho được.
Hốc mắt cô bị dồn đến đỏ au như máu, chóp mũi cũng ửng đỏ, lông mi ướt át.
Lục Tây Kiêu vẫn bực bội, nhưng vì dáng vẻ này của cô mà mềm lòng. Ngón tay anh buông thõng bên người khẽ co lại.
Anh nhượng bộ mà nghĩ: Thôi kệ, kệ cô muốn nghĩ gì. Chỉ cần người ở bên cạnh anh là được, những thứ khác anh cũng lười bận tâm.
Vừa định cúi xuống lau nước mắt cho Chu Vãn, cô bỗng cúi đầu khẽ nói: "Lục Tây Kiêu, anh không muốn ở bên em nữa à?"
Lục Tây Kiêu sững lại, yết hầu lăn lên xuống.
Chu Vãn thậm chí không dám ngẩng lên nhìn anh, sợ lại thấy vẻ lạnh lùng xa cách ấy của anh.
Cô cố gắng để giọng mình bớt run: "Nếu anh muốn chia tay, vậy chúng ta..."
"Chu Vãn."
Lục Tây Kiêu không để cô nói tiếp, lạnh giọng cắt ngang.
Nhưng nếu lúc ấy Chu Vãn chịu tinh tế thêm chút nữa, sẽ nhận ra sự vội vã của anh, sợ cô thực sự thốt ra chữ đó, sợ thực sự đi đến bờ vực không thể cứu vãn.
"Mẹ nó, em..."
Anh nghẹn lời, không nói tiếp, nén cả một bụng lửa hắt ra một hơi, ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác: "Thôi, tùy em."
*
Bà nội tiêm xong mũi tiêm dinh dưỡng thì đã nửa tiếng sau.
"Vãn Vãn, lạnh không?" Bà đứng ở cổng bệnh viện hỏi.
"Không lạnh." Chu Vãn nói.
Bà nội nắm tay cô: "ôi chao" một tiếng: "Tay lạnh ngắt thế này còn bảo không lạnh. Sắp thi rồi, đừng để cảm lạnh đấy."
Bà vội kéo tay cô nhét vào trong áo bông của mình, còn không ngừng xoa mu bàn tay cô cho ấm.
Hàng mi đen của Chu Vãn khẽ run.
Sống mũi cô bỗng dâng lên một nỗi xót xa, tim nhói buốt, chỉ có thể cố mở to mắt, gồng mình đè nén cảm giác ấy xuống.
"Bà nội." Chu Vãn nói: "Mình về nhà thôi."
Về đến nhà, Chu Vãn tắm xong rồi ngồi tựa đầu giường.
Bên giường vẫn đặt con búp bê Peach mà Lục Tây Kiêu gắp cho cô.
Cô nhìn chằm chằm một lúc.
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Lục Tây Kiêu.
Nói xong "thôi kệ", anh quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.
Một giọt nước mắt rơi xuống bất ngờ, cuối cùng cũng phá vỡ lớp bình thản cô gắng gượng che đậy.
Cô đưa lòng bàn tay lên ấn mạnh vào mắt, nhưng vẫn không ngăn nổi nước mắt. Làn lệ bỏng rát trượt dọc qua kẽ ngón tay.
Mùa đông luôn là mùa khiến người ta tan vỡ.
Cô đến khóc cũng không dám bật to, cắn chặt răng, đuôi giọng run rẩy vừa bật ra đã bị kìm lại, chỉ còn những tiếng nức nghẹn vụn vỡ đau đến tận cùng.
Đêm hôm ấy, Chu Vãn không nhớ mình ngủ lúc nào.
Chỉ nhớ gối đã ướt, mắt cũng cay rát, nửa mơ nửa tỉnh mơ một giấc mơ.
Mơ thấy ngày xưa khi bố qua đời, lại mơ thấy Quách Tương Linh kéo vali rời khỏi nhà, bà nội lần đầu phát bệnh ngất xỉu...
Không hiểu sao, từ nhỏ đến lớn, những thứ cô trân trọng luôn tuột khỏi tay, cứ thế rời khỏi cô.
Đoạn cuối giấc mơ là ở phòng chơi điện tử.
Ánh sáng lờ mờ, bên tai dội lên tiếng máy game. Lục Tây Kiêu rút một bao thuốc từ trên giá quăng lên quầy, liếc cô một cái, nhướng mày: "Cậu tên gì?"
Trên người anh phủ đầy thứ ánh sáng riêng của tuổi trẻ: tươi trẻ, ngông cuồng, phóng túng, kiêu ngạo.
Như cơn mưa giông mùa hạ.
Gấp gáp, lại ngắn ngủi.
Tạt ướt cô từ đầu đến chân. Khó khăn lắm mới kịp quen, mưa đã tạnh, chỉ còn lại gió hiu hắt.
Để cô bơ vơ, kiệt quệ đến khó mà vực dậy.
Rốt cuộc, Lục Tây Kiêu giống như cơn mưa giông ấy.
Đông đã về, cô vẫn không giữ nổi anh.
Cả trường đồn là Lục Tây Kiêu và Chu Vãn chia tay rồi.
Lục Tây Kiêu trước nay yêu đương rất phô trương, chẳng thèm để ý ánh mắt người khác; vậy mà giờ ở trường có gặp Chu Vãn, anh cũng không chủ động lại gần cô nữa.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất