Anh ấn cằm cô xuống, buộc cô há miệng: "Đừng để anh phải đổ cho em." 

 

 

Biết anh kiểu gì cũng ép được mình uống, Chu Vãn liếc anh một cái, nhận cốc nước, nín thở tu một hơi cạn sạch. 

 

Cô ném chiếc cốc rỗng sang bên, lại đổ người nằm xuống sofa, cánh tay che ngang mặt, khẽ nói: "Anh về đi." 

 

Lục Tây Kiêu không chịu nổi cảnh Chu Vãn như thế này. 

 

Dù trước đây cô không phải loại người rạng rỡ tích cực, nhưng cũng chưa từng lụi bại; trên người cô có một sức mạnh dịu dàng mà kiên cường. 

 

Không phải như bây giờ. 

 

Không nên là như bây giờ. 

 

"Chu Vãn." Lục Tây Kiêu cau mày gọi tên cô: "Dậy đi." 

 

"Làm gì." 

 

"Anh đưa em ra ngoài phơi nắng, sắp mốc rồi đấy." 

 

"Không, em buồn ngủ." 

 

"Ra ngoài, em dựa vào anh ngủ." 

 

Chu Vãn quay đầu vào phía trong sofa, giọng vẫn rất khẽ, nhưng vẫn nói một câu: "Không." 

 

Lục Tây Kiêu kéo tay cô định lôi dậy, Chu Vãn không chịu, giằng lại, anh càng mạnh tay kéo thốc cô dậy. 

 

Có lẽ lần phản kháng duy nhất trong cả đời cô đều dồn vào khoảnh khắc này, cô hất mạnh tay Lục Tây Kiêu ra, và theo động tác ấy, cô mất thăng bằng ngã dúi vào sofa. 

 

Người chao đảo, tóc xõa đầy mặt. 

 

Lục Tây Kiêu sầm mặt, quyết không để Chu Vãn tiếp tục như vậy trong căn phòng này: "Chu Vãn, em còn thế này nữa thì bà nội em có yên tâm đi không?" 

 

Vừa nắm cổ tay cô, Chu Vãn đã giật mạnh ra; chút sinh khí còn sót lại trong người cô bùng lên lúc này. 

 

Cô gần như xé toạc cổ họng mà thét: "Thế em biết làm sao bây giờ!" 

 

Mắt cô khô rát đỏ ngầu, mày mắt đều sắp vỡ vụn, kinh tâm động phách: "Em biết làm sao đây, em mới 16 tuổi!" 

 

Sau tiếng nổ ấy, giọng cô dần nhỏ lại. 

 

Tiếng hét vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực, cô co người lại thành một cục nhỏ trên sofa, ôm gối, mặt vùi vào đó, bật ra những tiếng nức nở cố nén cũng đến cực hạn. 

 

Trái tim Lục Tây Kiêu như bị trăm ngàn mũi kim đâm nát. 

 

"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn bỗng gọi, khẽ như một chú mèo con thoi thóp. 

 

Yết hầu anh trượt lên xuống: "Ừ." 

 

Như thể cuối cùng cô cũng thông được cái huyệt để có thể khóc, những ngày qua, lần đầu tiên cô bật khóc. 

 

Hơi thở rối loạn gấp gáp, nấc nghẹn không nên lời, vai run bần bật, đầu ngón tay bấu chặt ống quần đến trắng bệch, run không dừng lại được. 

 

"Lục Tây Kiêu, em không còn anh nữa… giờ ngay cả bà nội cũng không còn." 

 

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô, vương cả lên sợi tóc: "Em chẳng còn gì cả… tại sao, tại sao đời em lại như thế này." 

 

Chu Vãn chợt nhớ đến giấc mơ đêm ấy. 

 

Cuối cùng hiểu được cuộc marathon hoang đường trong mơ là gì. 

 

Nó có một cái tên, gọi là cuộc đời. 

 

Mọi người đều đang chạy về phía trước, Chu Vãn dừng lại, bị dòng người ầm ầm xô đến húc cho tan nát, rồi bùn đất sỏi đá bật tung, con đường dưới chân cô nứt toác sụp đổ, cô rơi vào vực sâu. 

 

Cô khóc đến tan nát, nói chẳng thành câu. 

 

Nước mắt như lũ cuốn. 

 

Như muốn dồn hết nước mắt mấy ngày qua không khóc nổi mà trút cạn trong một lần. 

 

Lục Tây Kiêu quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô. 

 

Chợt, có thứ gì nóng hổi ướt át rơi xuống, đập lên mu bàn tay cô. 

 

"Vãn Vãn." 

 

Anh ôm chặt Chu Vãn, vỗ nhẹ lưng cô, thì thầm bên tai: "Xin lỗi, lần trước anh hỗn, đối xử với em không tốt." 

 

… 

 

"Xin lỗi, những ngày này anh đã không ở bên em." 

 

… 

 

Như một người đi hết vạn dặm quan sơn, cô độc lê bước, cuối cùng cũng tìm được một bờ vai để nương tựa. 

 

Chu Vãn gào khóc trong vòng tay Lục Tây Kiêu. 

 

Và Lục Tây Kiêu, hết lần này tới lần khác, không biết mệt mà nói với cô: 

 

"Vãn Vãn, anh ở đây, anh sẽ luôn ở đây." 

 

"Ít nhất, anh sẽ ở bên em, cùng em trưởng thành." 

 

Bất kể tương lai xảy ra điều gì. 

 

Chỉ cần em ngoảnh lại. 

eyJpdiI6Im9VeUlmTGNmRWtYN0t0MEpiTGwrMXc9PSIsInZhbHVlIjoieU1kYjl6WHg1UTNRRm93bW1MUTJnaUNwc3dwaTlMWmdTc01YU0N0SmluczlheDRTUXVJOFRYcFlyRDRTQm5YaCIsIm1hYyI6ImM5NjgwNDg4OGQyYzViNjEyZjZhZWNjYWIxYjE0ZWQyYWI5MTVlOWI4NjMwNGNhZWM1YmFjMDc1YWZlYmQ5MmQifQ==
eyJpdiI6ImxSTXljeGhvaXViTHJDNFwvUzQ0WWhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlQxaFwvdExJTVJIUTRKTzBmMUNrTVdiWlwvYXBzQVNhdVRFOWQ3ODcrNUlkZ3pmV2RucVE2c0RLS3luNlA4MkgrTElEWUZXWWxVXC8xWTl3Ukl5Q0YwREtQSGhYWlFcL1hwVlBDdGl3Mzc2dzMwUEFPZzE5dWlvMVBzTGQ4Sm1oSGdGSWlaZWVkb1pwWm1aZldwTllKTEhrdWc9PSIsIm1hYyI6IjdkNGIzNGM3OTYyZDkyYzFmZDZhYmE1ZjQ2NGI4M2NjZDRjZDFjMDUzZmQ3OGRmNWU1MTc1OGExNTY5NjQ4OTkifQ==

Ads
';
Advertisement
x